Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 68: Vu Mạch Ấm Ức

Chương 68: Vu Mạch Ấm Ức




By:truyendichgiare.com

Dịch: Thiên Huyết


----------

- Tông chủ, ngài thật sự hiểu dược thiện?

- Không hiểu!

- Nhưng vừa rồi ngài nói nghe như đúng rồi mà?

- Nói bừa thôi, dù sao bọn họ cũng không hiểu. Trừ Hoài Không ra, những người còn lại chỉ biết mỗi hai chữ dược thiện mà thôi.

Ôn Bình dứt lời, chậm rãi đi dọc theo đường mòn trong rừng đến khu kí túc xá. Vừa đi vừa khẽ hát, chim trong rừng hót vang làm nhạc đệm cho hắn, hướng phía trước bước chân đi, trông thật vui vẻ.

Vân Liêu đi theo phía sau bỗng đứng tại chỗ không nhúc nhích, sau đó vỗ tay một cái.

Không đúng!

Ôn Bình khẳng định không có nói bừa.

Ôn Bình bước hai bước, bỗng quay đầu hỏi:

- Đúng rồi, Vân trưởng lão, hiệu quả trong chiến cảnh như thế nào?

Vân Liêu nghe được câu hỏi của Ôn Bình, không tự chủ được đem tay phải đặt lên cánh tay trái, vô ý thức vuốt vuốt.

Ôn Bình liếc mắt qua, lộ ra một nụ cười đầy ý vị.

Cái này cũng giống như trên người ngươi có vết muỗi chích, khi người khác nhắc đến từ "ngứa", không tự chủ được mà vung tay gãi gãi.

Vân Liêu cười khổ nói:

- Tông chủ đừng nói nữa, ta đi vào lành lặn, đi ra liền thương tích đầy mình. Ba ngày, tiến vào đó mười lần, đánh trúng hắn mới chỉ có một chiêu, còn những lần khác chưa kịp ra chiêu đều bị hắn cho đo ván tại chỗ. Trước kia, ta cảm giác rằng trên người mình không có nhiều nhược điểm như vậy, thế nhưng là khi đối mặt với hắn, ta bắt đầu hoài nghi bản thân mình rồi. Xem ra là từ trước tới nay ta đã đánh giá cao bản thân rồi.

- Hiệu quả thế nào?

- Ừm, ta cảm thấy nếu có một ngày ta có thể đánh thắng hắn thì cơ bản toàn thân trên dưới sẽ không còn nhược điểm nữa.

Đau đớn mặc dù có!

Nhưng kết quả sau cùng làm hắn thực sự rất hi vọng.

Một người bản thân không còn nhược điểm, chắc chắn tương lai sẽ vô địch trong cùng cảnh giới. Bởi vì sức mạnh xưa nay không phải thứ có thể áp đảo hết thảy.

Bất quá mấy ngày nay đúng là bị tra tấn quá mức, hắn từ trong trọng lực trận luyện ra tốc độ, lực phản ứng, sức mạnh, ở trong chiến cảnh lại không có chỗ dùng. "Bản thân" đối diện luôn có thể tìm ra sơ hở trong chiêu của hắn.

Sau khi tìm ra sơ hở, hắn thậm chí dẫn bản thân phạm sai lầm, phóng đại sơ hở này ra, để nó trở thành nhược điểm chí mạng.

Ôn Bình cười cười, tiếp tục hỏi:

- Tình hình bọn người Dương Nhạc Nhạc mấy ngày nay thế nào?

- Mấy người khác không có gì đáng nói, chỉ có Dương Nhạc Nhạc là tiến bộ lớn nhất. Hắn tại Sân Hung Thú Thí Luyện luyện tập mấy ngày, hôm qua đã đem Mạc Vân Thủ luyện đến đại thành, sau đó hẹn cùng Triệu Tinh quyết chiến tại quảng trường. Chỉ thiếu chút liền thắng.

Có võ pháp đại thành trợ giúp, lại thêm cùng hung thú oánh nhau, đền bù cho việc thua thiệt huyết mạch.

Thế nhưng Vân Liêu rất tò mò, tiểu tử kia có kỳ ngộ gì mà lại lĩnh ngộ võ kỹ cao như vậy.

- Tiến bộ rất lớn!

Ôn Bình hài lòng gật đầu, tiếp tục nói:

- Hẳn là hắn tiến nhập vào trạng thái chiến ý nhiều lần, nếu không cũng không có chuyện vừa mới luyện Mạc Vân Thủ tới tiểu thành mà chỉ sau vài ngày liền đạt đến đại thành.

- Trạng thái chiến ý?!

- Phải, Sân Hung Thú Thí Luyện ngoài việc thu hoạch kinh nghiệm gấp ba lần kỹ xảo chiến đấu, còn có một lợi ích lớn gấp bội, đó chính là có thể tiến nhập trạng thái chiến ý. Chỉ cần ở trong trạng thái này, không tồn tại bất cứ bích chướng võ kỹ nào, thu hoạch kinh nghiệm chiến đấu gấp sáu lần.

Lời dứt, Vân Liêu cũng dừng bước.

Nhìn ra phía Nhiễu Sơn xa xa, sau đó thấp giọng nói:

- Tông chủ, ngài vì sao không nói sớm?

Khó trách sáng sớm nay không thấy Triệu Tinh đi Trọng Lực Trường, hắn còn tưởng rằng Triệu Tinh lười biếng.

Hóa ra là tới chỗ kia, tìm cách tăng lên thực lực để tiếp tục nghiền ép Dương Nhạc Nhạc.

Không tồn tại bất cứ bích chướng võ kỹ nào.

Thu hoạch kỹ xảo chiến đấu gấp sáu lần.

Những thứ này đối với hắn rất trọng yếu, Thông Huyền Cảnh không phải một sớm một chiều liền có thể dễ dàng đột phá đến, cũng phải đem võ pháp cùng kỹ xảo chiến đấu tăng lên từng bước một, không có đường tắt nào hết.

Chiến cảnh là nơi tốt.

Nhưng Sân Hung Thú Thí Luyện kia cũng không kém a.

Ôn Bình nghe được câu oán trách của Vân Liêu, ngượng ngùng trả lời một tiếng:

- Chẳng phải bây giờ ngươi đã biết sao?

- Tông chủ, đi thong thả!

Dứt lời, Vân Liêu quay người trở lại, hướng Nhiễu Sơn bước như bay.

Ôn Bình thấy thế, cười một tiếng, sau đó đi đến khu Ký Túc Xá, thấy được Vu Mạch đang ngồi câu cá bên hồ.

Trải qua bốn ngày, Vu Mạch hiện sắc mặt đã khôi phục hồng nhuận. Đương nhiên đây là so với sắc mặt tái nhợt mấy ngày trước.

So với người bình thường, nhìn hắn vẫn lộ ra sự yếu nhược.

Vu Mạch thấy Ôn Bình, trên mặt cũng không biểu lộ gì, chỉ từ tốn nói một câu:

- Tiểu huynh đệ, ta dù gì cũng bỏ ra mười mấy vạn kim để ngươi trị cho ta. Vậy mà mấy ngày ngươi mới đến xem ta một lần, có chút hơi quá đáng nha?

Đều nói lương y như từ mẫu. Y sư cơ hồ là mỗi ngày đều cất công đi xem tình hình bệnh nhân.

Để hỏi han ân cần.

Kiểm tra nhiệt độ cơ thể.

Kiểm tra tình trạng cơ thể.

Nhưng Ôn Bình đều không có làm một cái, ngược lại vứt hắn ở chỗ này chờ đợi bốn ngày, chỉ có thể câu cá giết thời gian.

Nhưng mà mấy con cá trong hồ này như tu thành tinh vậy, ném cái gì cũng không chịu ăn, ba ngày kết quả là không câu được con nào, thêm bực mình, hắn cũng không biết có nên kích điện năm trăm vôn để toàn bộ cá nổi lềnh bềnh cho đỡ tức hay không.

Không có cách nào, chỉ còn biết ngồi câu, dù sao đây là việc hắn có thể làm để giết thời gian.

Ôn Bình lên tiếng :

- Ngươi cũng không phải Ngọc Trinh bikini, ta tới nhìn làm gì?

- Bikini?

- Chính là loại y phục chỉ che khuất mấy vùng nhạy cảm.

Dứt lời, Ôn Bình còn cố tình dùng tay khuơ khuơ một chút, Vu Mạch thấy vậy liền không tự chủ được cười ha hả.

Sau đó biểu tình chợt đọng lại.

Đây chẳng phải là ý nói hắn ngay cả một cái nữ tử lộ da lộ thịt cũng không bằng hay sao?

Sĩ diện của hắn đâu?

Sĩ diện của Thông Huyền Cảnh nơi nào?

- Bỏ qua, bỏ qua!

Vu Mạch vội vàng tự an ủi mình, bởi vì hắn hai lần trước suýt chút bị Ôn Bình làm cho đột quỵ.

Coi như gia hỏa này không biết địa vị Thông Huyền Cảnh.

Nếu như biết cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với mình như vậy.

Lúc này, Triệu Tinh cùng Hoài Diệp từ trong phòng đi ra, mang theo Triệu Dịch cùng đi phía sau.

- Tông chủ!

- Tông chủ!

- Tham kiến tông chủ!

Triệu Dịch lập tức muốn cúi đầu hành lễ.

Ôn Bình cười nói một tiếng:

- Triệu Dịch, không cần hành lễ, tại Bất Hủ Tông chỉ cần khom người chào hỏi là được.

Triệu Dịch gật đầu.

Hắn không ngờ Ôn Bình lại dễ nói chuyện như vậy.

Hắn vẫn là lần đầu thấy tông chủ không yêu cầu đệ tử hành lễ.

- Tiểu tử, có cá tính!

Vu Mạch một bên cười một tiếng, đối với cách làm của Ôn Bình có chút thưởng thức.

Sau khi cùng Ôn Bình chào hỏi, Hoài Diệp liền muốn chào Ôn Bình đi.

- Vu thúc, buổi sáng tốt lành!

Vu Mạch bỗng nhiên trong lòng sinh ra cái ý nghĩ, mở miệng hỏi:

- Tiểu Diệp tử, đúng, còn có Triệu Tinh cô nương kia, các ngươi hôm nay cùng ta nói chuyện phiếm, thế nào?

Triệu Tinh lên tiếng :

- Nhưng chúng ta còn phải đi tu luyện.

Hoài Diệp cũng khẽ gật đầu phụ họa.

Vu Mạch ngẫm nghĩ, lại tiếp tục mở miệng :

- Chỉ cần các ngươi theo ta nói chuyện phiếm, ta sẽ chỉ điểm tu luyện cho các ngươi, cam đoan để cho các ngươi cùng cảnh giới vô địch.

Đây là hắn lần đầu tiên dùng thân phận Thông Huyền Cảnh đi chỉ điểm người khác. A Long theo hắn nhiều năm như vậy, hắn còn chưa một lần chỉ điểm qua.

Vốn nghĩ cái này có thể khiến hai người tới cùng hắn trò chuyện, xua tan buồn chán mấy ngày nay.

Nhưng mà Hoài Diệp là người thứ nhất lắc đầu.

Theo sát chính là Triệu Tinh cũng vội vàng lắc đầu.

Hoài Diệp mở miệng :

- Ngài chỉ điểm?

Sau đó nàng lại thì thầm nói một tiếng:

- Thông Huyền Cảnh có thể chỉ điểm mình đạt đến thực lực như Dương Nhạc Nhạc sao?

Hình như là không có ai thì phải.

Sau đó, Hoài Diệp mở miệng nói ra:

- Vẫn là thôi đi, ngài dạy quá chậm!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch