Rốt cuộc họ cũng hiểu vì sao trước khi ăn Ôn Bình lại nói mấy lời mù mờ như vậy.
Nước không phải chuẩn bị là để bọn họ tẩy rửa sao?
Cảm thán xong, đám người càng tăng nhanh động tác.
Lúc trước, Hoài Không cùng Dương Tông Hiền kỳ thật cũng không biết hiệu dụng của linh thiện, sau khi nghe Vân Liêu nói, bọn hắn vừa chà xát chất dơ trên người vừa mừng thầm, không khỏi cảm thấy vận mệnh thật là vi diệu.
Người khác nhập Thông Huyền mới có thể Tẩy kinh phạt tủy, hiện tại bọn họ chỉ mới Luyện thể đã có được đãi ngộ bậc này.
Bất quá, bọn họ không thể không thừa nhận, hiện tại mình là đang hưởng ké hào quang của nhi nữ, nếu không, dễ gì có cơ hội nếm linh thiện. Mặc dù nổi danh ở Đông Hồ, ai ai cũng phải dùng lễ để đối đãi, thế nhưng nào có dễ gặp được một linh thiện sư.
Sau khi tẩy rửa thân thể xong, cả hai nắm chặt quyền, cảm nhận lực lượng khác biệt trong cơ thể, loại cảm giác này quả thật rất trực quan.
Ngoài ra, hai người còn cảm thấy thấy biến hóa lớn nhất chính là khả năng hấp thu thiên địa chi khí, một trước một sau, biến hóa to lớn đến mức khiến cho người ta líu lưỡi.
Hiện tại, thân thể tựa như vừa nhận vùng trời này làm nghĩa phụ vậy đó, thiên địa chi khí trở nên “chiếu cố” bọn hắn hơn, quá trình hấp thu rõ ràng tăng lên không ít.
- Đa tạ Ôn tông chủ ban tặng linh thiện. - Thời điểm ly biệt, hai người đều cúi đầu thật sâu bái Ôn Bình.
Trời đất bao la, chung quy không có ai khác cho họ cơ duyên to lớn nhường này.
Tiễn bước Hoài Không cùng Dương Tông Hiền, Ôn Bình quay về Thính Vũ Các, bưng chén Nguyệt Quang sủi cảo bự chảng thuộc về mình lên.
Giải quyết nhanh gọn lẹ, sau đó chạy vào phòng tắm tẩy sạch ô uế trên người. Xong xuôi, lúc ra khỏi phòng tắm, tinh thần vô cùng sảng khoái, thế giới cũng trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều.
Đánh ra một quyền, lực lượng rõ ràng tăng gấp bội, thử xem tốc độ… Cũng tăng cỡ đó.
Với tuệ lực hiện tại, hắn có thể tự tin đánh chết tươi Luyện thể thập tam trọng, dù cho kẻ đó có tu luyện mạch thuật cũng vậy.
Ôn Bình nhịn không được cảm thán một tiếng:
- Ngụy vô cấu chi thể đã như vậy, nếu như kinh lịch mạch khí tẩy rửa, đạt được vô cấu chi thể chính thức thì đến tột cùng sẽ mạnh nhường nào? Thông Huyền Cảnh, ta chờ…
...
Hôm sau.
Ngày kỷ niệm kiến thành, bắt đầu từ sáng sớm, toàn bộ Thương Ngô Thành rơi vào một mảnh phồn hoa náo nhiệt, phố lớn ngõ nhỏ, trước mỗi nhà đều treo dây vải rực rỡ sắc màu, đại biểu cho phồn vinh thịnh vượng. Đội ngũ diễu hành thật dài dạo bước qua từng con đường trong thành, chiêng trống ngập trời, phi thường náo nhiệt, dù là trạch nam trạch nữ trốn trong nhà đọc sách cũng nhịn không được xuống đường tham gia trận cuồng hoan này.
Thời điểm hiện tại, Bách Tông Liên Minh Hội cũng thập phần náo nhiệt, bất quá, bọn họ nghênh đón không phải là ngày kiến thành, mà là phân hội hội trưởng Mặc Lâm. Hắn trở về khiến cho hơn phân nữa quan to hiển quý tại Thương Ngô Thành đều tập trung tại đây.
Sau yến tiệc tẩy trần, Mặc Lâm mượn ánh nến, ngồi hàn huyên cùng Giang Nguyệt Dạ.
Sắc mặt Giang Nguyệt Dạ ngưng trọng, nói:
- Hội trưởng, lần này gọi ngài trở về vội như vậy quả thực rất ngại.
- Không sao, nói lại một lần những chuyện mà ngươi đã nhắc trong thư, chi tiết một chút. - Mặc Lâm khoát tay, tỏ vẻ không sao cả.
- Dạo gần đây, Bất Hủ Tông dùng thế tựa mãnh hổ quật khởi, liên tục thu nhận đệ tử, đều là thiên tư trác tuyệt, lại còn gia thế hiển hách. Dương Tông Hiền chi tử, Hoài Không chi tử đều là đệ tử Bất Hủ Tông, ngay cả trưởng tử Vân gia tại Tinh Duyệt Thành cũng trở thành trưởng lão Bất Hủ Tông. Mấy ngày trước, Kháo Sơn Tông đụng độ Bất Hủ Tông đều liên tiếp nhận lấy thất bại.
- À?
Đôi mắt thâm thúy đen như mực của Mặc Lâm lóe tinh quang, hiển nhiên, hắn phi thường cảm thấy hứng thú với chuyện này.
Một cái tông môn xuống dốc bỗng nhiên quật khởi, sự tình “Hết cơn bỉ cực đến ngày thái lai” như vậy cũng không nhiều lắm đâu.
Giang Nguyệt Dạ nói tiếp:
- Vốn là vạch trần âm mưu của Kháo Sơn Tông lại khiến cho Nhung lão mất hết tiếng tăm tại Thương Ngô Thành. Mấy ngày sau đó, đụng độ với Chấp Pháp đường của Kháo Sơn Tông, nghe nói ngoài Vân Liêu, Bất Hủ Tông lại nhiều thêm một vị cường giả, chỉ một quyền đã có thể đánh chết tu sĩ Luyện thể thập tam trọng của Cực Cảnh Sơn, sau đó còn tàn sát cả đội Mạt Ảnh của Chấp Pháp đường.
Mặc Lâm nhịn không được phủi tay, cười nói:
- Thú vị, thú vị! Xem ra tên Ôn Bình này cũng không phải bùn nhão không thể trát tường như thiên hạ đồn đại, tiếp tục quan sát bọn họ, có biến lập tức báo cho ta.
Giang Nguyệt Dạ gật đầu.
Mặc Lâm cười một tiếng, sau đó lại tỏ vẻ sầu khổ, nói:
- Kỳ thật hôm nay ta quay về Thương Ngô Thành không phải vì ngươi, ngày mai sáng sớm đi với ta đến Dương gia gặp Vu Mạch, mang theo Hầu Nhi Tửu đi.
Giang Nguyệt Dạ sửng sốt một hồi, sau đó nói:
- Hội trưởng vì muốn bái phỏng Vu Mạch tiền bối mà bằng lòng xuất ra trân nhưỡng?
- Ừm, bệnh tình lão thái gia lại tái phát, ta phải cầu hắn, không bỏ được cũng phải bỏ. Hắn là bằng hữu của Dược thiện đại sư Tô Ly, cả hai tính tình đều kỳ quái, trừ hắn có thể khiến Tô Ly động tâm, ta quả thật không nghĩ ra ai khác.
- À!
Giang Nguyệt Dạ tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu.
Sáng hôm sau, Giang Nguyệt Dạ đào hai hũ Hầu Nhi Tửu đã ủ vài thập niên mà Mặc Lâm vô cùng trân quý lên, cùng hắn đến thăm Dương gia. Vừa rồi hắn đến bái phỏng đã ăn hết một lần bế môn canh, lần này hắn rút kinh nghiệm, trước báo danh hào Bách Tông Liên Minh Hội sau đó mới nói ra việc cần thương lượng.
Lần này, không bị từ chối thẳng thừng như lần trước, chỉ chốc lát, đích thân Dương Tông Hiền đón tiếp bọn họ vào đại đường, sau đó còn bảo hạ nhân mau chóng đi pha trà.
Mặc Lâm trước hàn huyên đôi câu, sau đó lập tức đi thẳng vào đề, không có quá nhiều tâm tư ngồi khách sáo qua lại. Hắn xuất ra Hầu Nhi Tửu, rồi hỏi Dương Tông Hiền, cũng là đang hỏi Hoài Không ngồi bên cạnh:
- Dương tộc trưởng, Hoài Không huynh, không biết Vu Mạch tiền bối có tiện gặp mặt hay không?
- Mặc hội trưởng, Vu huynh hiện thân thể không tiện, cũng không có ở phụ đệ của ta, sợ là ngài đi chuyến này uổng công rồi.
Cho đến hôm nay, Dương Tông Hiền luôn nói với bên ngoài rằng Vu Mạch đang tiềm tu ở hậu viện, dưỡng thương, không tiếp khách. Chính là vì không muốn cho người ở Thương Ngô Thành biết được hướng đi của Vu Mạch, vô duyên vô cớ tăng thêm phiền toái cho hắn.
Nhưng đối với Mặc Lâm thì khác, hắn không dám giấu diếm. Mặc Lâm tuy không can dự vào bất cứ chuyện gì tại Thương Ngô Thành, nhưng địa vị của hắn là tối cao tại mảnh đất này.
Bởi vì đứng phía sau hắn chính là thế lực lớn nhất Thiên Địa Hồ.
Cái gì mà Kháo Sơn Tông, Cực Cảnh Sơn, cho dù Đông Hồ, trong mắt Bách Tông Liên Minh Hội cũng chỉ là con kiến hôi.
Dù gì đi nữa thì Đông Hồ cũng chỉ là một hồ trong 108 hồ của Thiên Địa Hồ (1).
(1) Rất xin lỗi các đạo hữu, ở những chương trước có chỗ sai sót. Thiên Địa Hồ là 1 quần thể gồm 108 hồ, trong đó có Đông Hồ, chứ không phải Thiên Địa Hồ là một hồ trong 108 hồ.
Nghe vậy, Mặc Lâm cho rằng Dương Tông Hiền đang nói qua loa cho qua, vội giải thích:
- Dương tộc trưởng, lão thái gia bệnh nặng tái phát, chịu đựng không được bao lâu, chuyện cấp bách còn nhờ Vu Mạch tiền bối hỗ trợ liên hệ với Tô Ly đại sư ở Đông hồ, vì vậy, kính xin nhị vị hỗ trợ.
Dương Tông Hiền bất đắc dĩ cười khổ, không biết nên nói gì tiếp theo, mà có nói tiếp cũng chưa chắc Mặc Lâm tin.
Đúng lúc này, A Long đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
- Mặc hội trưởng, đại nhân nhà ta hiện đang dưỡng thương tại Bất Hủ Tông, bất quá, dù cho ngài có tìm được đại nhân thì cũng chẳng được gì đâu. Tô Ly đại nhân đã mất tích. Nếu như quả thật Mặc hội trưởng cần tìm dược thiện đại sư gấp để cứu mệnh lão thái gia… Chẳng bằng đến tìm tông chủ Bất Hủ Tông. Thương thế của đại nhân nhà ta chính là do hắn trị đấy.
A Long vừa nói xong, hai người Hoài Không ngồi bên cạnh lập tức biến sắc. Nhưng lời cũng đã nói xong, giờ có mở miệng trách cứ hắn thì cũng đã không kịp nữa, dù sao Mặc Lâm người ta cũng chỉ cầu dược thiện sư để cứu mệnh người nhà mà thôi.
Rơi vào đường cùng, Hoài Không chỉ có thể nói tiếp, hắn cướp lời cũng chỉ vì sợ A Long hớ miệng nói ra quá nhiều điều không nên, đến lúc đó lại mang đến phiền toái không cần thiết cho Ôn Bình.
Hoài Không chỉ đơn giản nói một câu:
- Mặc Lâm hội trưởng, quả thực dược thiện do Ôn Bình làm ra có tạo nghệ độc đáo, thậm chí trên cả ta, chữa bệnh cho lão thái gia hẳn là không vấn đề.