WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 83: Đích Thân Lên Núi Bái Phỏng

Chương 83: Đích Thân Lên Núi Bái Phỏng




By:truyendichgiare.com




Dù cho Hoài Không chỉ nói qua loa năng lực của Ôn Bình, nhưng vẫn khiến Mặc Lâm có một tia hi vọng cùng kinh hỉ.

Hắn nghĩ nghĩ, nếu đã không thể nào liên hệ với Tô Ly, vậy chỉ có thể tìm một dược thiện sư khác. Hắn cũng từng nghĩ đến chuyện nhờ người khác, thậm chí đã có ý định mở miệng cầu Hoài Không hỗ trợ, nhưng hiện tại, nghe Hoài Không nói Ôn Bình dược thiện tạo nghệ không thua kém hắn, trong tâm có chút kinh hỉ.

Không có Tô Ly.

Để hai vị dược thiện sư này hỗ trợ có lẽ cũng không có vấn đề gì.

Mặc Lâm liền nói:

- Vậy thì phiền toái Hoài huynh rồi.

Dứt lời, hắn lập tức quay sang Giang Nguyệt Dạ nói:

- Phái người đi tìm Ôn Bình, bảo hắn hạ sơn gặp ta.

Giang Nguyệt Dạ gật đầu.

Sau khi ra khỏi phòng, nàng lập tức phái hộ vệ thiếp thân của Mặc Lâm ra roi thúc ngựa thẳng tiến Vân Lam sơn.

Thời điểm này, Ôn Bình vừa kết thúc tu luyện không bao lâu, đang ở trong phòng bếp chuẩn bị đại triển quyền cước nấu một bữa Nguyệt Quang sủi cảo nữa. Bởi vì hệ thống từng nói, ăn nhiều Nguyệt Quang sủi cảo chỉ có ích chứ không hại.

Đám Hoài Diệp từ sáng sớm đã tiến vào Trọng Lực Trường. Sau khi có được vô cấu chi thể, gần như vô địch cùng cảnh giới, cho nên bọn họ càng phải tập trung tu luyện nhiều hơn.

Nhưng lúc đi đến quảng trường, ánh mắt của đám đệ tử rơi vào một gã thanh niên cẩm y hoa phục, khí vũ hiên ngang. Thấy người nọ đột nhiên tiến lại gần, cả đám không khỏi nhìn quanh vài lần, sau đó quay sang hỏi người bên cạnh:

- Tìm ngươi à?

Con chó săn Cáp Cáp đứng cách đó không xa, liếm láp móng vuốt, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Gã thanh niên bước đến, hướng về phía đám Hoài Diệp hô:

- Này, người Bất Hủ Tông, dừng lại, ta có việc muốn hỏi.

- Chuyện gì? - Triệu Dịch dừng bước.

Gã thanh niên nói:

- Hội trưởng Bách Tông Liên Minh Hội của chúng ta cần tìm Ôn tông chủ có việc, bảo tông chủ của các người lập tức theo ta xuống núi một chuyến. Các người mau chóng đi chuyển lời, không có nhiều thời gian đâu.

Nghe thế, đám Hoài Diệp hai mặt nhìn nhau.

Tên này ở đâu chui ra mà phách lối vậy nhỉ?

Vốn không định để ý đến hắn, nhưng nghe đối phương xưng là người của Bách Tông Liên Minh Hội, cả đám chỉ có thể đẩy Triệu Dịch ra chịu trận:

- Sư đệ, mang hắn đi gặp tông chủ đi.

Triệu Dịch gật đầu đáp ứng, sau đó dẫn tên phách lối kia đi về phía trù phòng. Dù sao hắn cũng là người mới, đối mặt với người của Bách Tông Liên Minh Hội không dám lạnh nhạt, suốt đoạn đường vẫn một mực bày tỏ thái độ cung kính

Nhưng trong mắt gã thanh niên kia, đó là lẽ đương nhiên, hắn chắp tay sau lưng, nghênh ngang bước đi, hưởng thụ cảm giác đại nhân vật tiến vào sơn thôn.

Khi thấy Ôn Bình, gã trên dưới đánh giá hắn vài lượt, sau đó mới bày ra vẻ cung kính nói:

- Ôn tông chủ, đại nhân nhà ta là Mặc Lâm hội trưởng, ngài ấy lệnh ta đến mời ngài xuống núi một chuyến.

- Không rãnh.

Liếc nhìn người trước mắt, Ôn Bình nhàn nhạt đáp lại một câu.

Gã thanh niên ngây ra một lúc, rồi nói tiếp:

- Ôn tông chủ, tìm ngài chính là hội trưởng Mặc Lâm.

- Đã biết, nhưng hiện tại ta không rãnh.

Ôn Bình lại mở miệng đáp, bất quá nội dung vẫn không có gì khác trước, dường như hắn không hề nghe được trọng điểm trong câu nói của gã thanh niên.

Gã thanh niên im lặng nhìn nhìn Ôn Bình, nhất là lúc chứng kiến hắn vung dao chặt thịt một cách chuyên nghiệp, gã không khỏi tay chân luống cuống, bất đắc dĩ không biết làm sao, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Ôn Bình không biết Mặc Lâm là ai?”

Ngay khi hắn định mở miệng, Ôn Bình lại nói:

- Có chuyện gì thì bảo Mặc Lâm hội trưởng đích thân lên núi tìm ta, hôm nay ta không rãnh xuống núi. Triệu Dịch, tiến khách, lần sau lúc ta bận việc đừng đến làm phiền.

Triệu Dịch gật đầu, sau đó bày ra thủ thế mời.

Gã thanh niên cẩm y vội vàng mở miệng định nói thêm gì đó, nhưng Triệu Dịch đã lên tiếng cắt đứt:

- Bên này, thỉnh!

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn, rơi vào đường cùng, gã thanh niên chỉ có thể theo ý Triệu Dịch hạ sơn.

Bất quá, đoạn đường hạ sơn này sao lại có cảm giác dài dằng dặc đến thế?

Vừa đi hắn vừa ngẫm nghĩ nên về giải thích lại như thế nào?

Lúc gã thanh niên quay về Bách Tông Liên Minh Hội, đứng ở ngã tư đường, tim hắn đập liên hồi, rốt cuộc vẫn cất bước đi lên tầng cao nhất, nhẹ nhàng gõ cửa một gian phòng.

Cộc…

Cộc..

Giang Nguyệt Dạ đang trông ngóng tin tức vội vàng ra mở cửa.

Nhìn thấy ánh mắt Giang Nguyệt Dạ, gã thanh niên bất đắc dĩ cúi đầu.

Giang Nguyệt Dạ dường như đã nhận ra có chuyện khác thường, ánh mắt nàng hướng ra cửa, liếc nhìn một lượt, không thấy Ôn Bình liền hỏi:

- Ôn tông chủ đâu?

Một câu khiến toàn thân gã thanh niên run lên.

Vốn lý do đã soạn sẵn trên đường giờ phút này bay đi đâu hết, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể nói thật, nhưng vì sợ Giang Nguyệt Dạ cùng Mặc Lâm trách cứ, cho nên mỗi câu mỗi chữ đều thập phần cẩn thận:

- Ôn tông chủ đang làm thức ăn… Hắn… Hắn nói không có thời gian xuống núi… Còn nói nếu hội trưởng có chuyện gì thì đích thân lên Bất Hủ Tông tìm hắn…

Nghe xong những lời này, sắc mặt Giang Nguyệt Dạ cứng lại.

Nàng tuyệt nhiên không ngờ Ôn Bình lại dám cự tuyệt yêu cầu của Mặc Lâm.

Ngay cả tông chủ Kháo Sơn Tông sợ rằng cũng không dám làm như thế!

Nhất là khi nghe được Ôn Bình vì bận làm đồ ăn nên không đến, mặt nàng càng thêm khó coi.

Lời của thủ hạ, Giang Nguyệt Dạ nghe được, hiển nhiên, Mặc Lâm ở bên cạnh cũng nghe được, hắn đột nhiên xoay người, lạnh giọng nói:

- Tình nguyện làm đồ ăn cũng không hạ sơn, từ khi nào thể diện của Mặc Lâm ta lại rẻ mạt như thế? Cái tên Ôn Bình này không thấy một thời gian, tính tình lại lớn như vậy.

- Đại nhân, Ôn tông chủ đã nói như vậy, thuộc hạ không hề bịa nửa câu. - Gã thanh niên sợ Mặc Lâm cho rằng hắn thêm mắm dặm muối, bịa chuyện nên vội mở miệng giải thích.

- Đã biết. - Mặc Lâm hừ lạnh, có hơi khó chịu, không khỏi bật thốt. - Xem ra hắn không muốn thăng tinh nữa rồi!

Giang Nguyệt Dạ xoa xoa mồ hôi trên trán, thở dài một tiếng, liếc nhìn gã thanh niên bên cạnh bằng ánh mắt “mày hại chết bà rồi”, sau đó thối lui ra ngoài. Bất quá, nàng còn chưa lui được mấy bước đã bị Mặc Lâm gọi lại.

Hắn lạnh giọng nói:

- Không cần đi tìm hắn, không muốn hạ sơn thì chuyện thăng tinh coi như xong.

Giang Nguyệt Dạ rơi vào đường cùng chỉ có thể dừng bước.

Trong lòng không khỏi vì Ôn Bình cảm thấy tiếc hận, chuyện thăng tinh lại bị phủ quyết vì loại chuyện như vậy quả thật không đáng.

Nàng rất khó hiểu tên gia hỏa kia làm món gì mà ngay cả Mặc Lâm hắn cũng dám từ chối, còn bảo vị đại phật này tự thân lên núi tìm mình.

Đúng lúc này, Mặc Lâm chợt quay sang hỏi Hoài Không đang ngồi bên cạnh:

- Hoài huynh, ngươi có biện pháp nào không?

Hoài Không lắc đầu.

Kế đó bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trầm mặc một hồi rồi nói:

- Mặc Lâm hội trưởng, nếu như ngài muốn lão thái gia sống thì… Chỉ sợ phải tự mình lên núi tìm Ôn tông chủ.

- Có ý gì? - Mặc Lâm hồ nghi hỏi.

Hoài Không thở dài một hơi, nói tiếp:

- Bệnh của lão thái gia thứ cho Hoài Không ta bất lực, cũng thứ cho ta vừa rồi đã giấu diếm ngài một vài chuyện về Ôn tông chủ. Kỳ thực khả năng điều chế dược thiện của Ôn Bình trên ta, thâm chí không hề kém so với Tô Ly, muốn cứu lão thái gia, hiện tại sợ chỉ có hắn làm được mà thôi.

- Cái gì?

Hoài Không nói:

- Mặc Lâm hội trưởng, muốn sớm cứu được lão thái gia, ngươi nên bỏ qua kiêu hãnh của mình đi.

- Ta… Chuyện này…

Mặc Lâm á khẩu.

Vừa nãy hắn còn lớn giọng nói sẽ bác bỏ thỉnh cầu thăng tinh của Ôn Bình, thế nhưng tình thế lại đột ngột xoay chuyển, từ Ôn Bình thỉnh cầu hắn, giờ biến thành hắn phải cầu tên tiểu gia hỏa kia…

Bảo hội trưởng phân hội của Bách Tông Liên Minh Hội tự mình đi tìm tông chủ của một cái tông môn vô tinh… Chỉ sợ là chuyện ngàn năm có một.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.