Bên cạnh hắn, một người thanh niên trạc tuổi như hắn đứng đó, mắt sáng mày kiếm, hai đầu lông mày lộ ra vài phần khí khái hào hùng của tuổi trẻ, nhìn cách nào Tần Mịch cũng cảm giác đối phương còn ít tuổi hơn hắn.
Vốn còn tưởng đây là đệ tử của Bất Hủ Tông, cùng người bên cạnh nhiều nhất là quan hệ sư huynh đệ.
Thế nhưng là vị thanh niên trước mắt có niên kỷ so với hắn không có sai khác bao nhiêu lại là tông chủ Bất Hủ Tông.
Hắn một đường từ Phi Ngư đảo tới Thương Ngô thành, dọc đường đi qua nhiều nơi, thấy qua nhiều tông môn, nhưng mấy tông môn kia có đầu lĩnh nếu không phải năm mươi tuổi thì là tóc đã hoa râm, dù là trẻ lắm cũng có hơn bốn mươi tuổi.
Giống như vị tông chủ trẻ tuổi trước mặt này thật là hiếm có khó tìm.
Dọc theo con đường này, đã cho hắn nhiều kinh ngạc, cũng cho hắn nhiều điều hiểu biết mới mẻ.
Nhưng hắn nghĩ không ra, một người tông chủ trẻ như vậy, hẳn là thực lực không cao, vậy làm sao thu được đệ tử tốt như thế?
Tuổi thì ít hơn hắn, thế nhưng thực lực lại ngang với hắn, không cần bước vào Thông Huyền Cảnh cũng có Vô Cấu chi thể, ba người đều tại dưới trướng một tông chủ thiếu niên, chuyện này nói ra sẽ có bao nhiêu người tin tưởng?
Loại thiên tài yêu nghiệt này muốn ở một tông môn nào đó thì ít nhất cũng phải là Tam tinh tông môn, hoặc là mấy Ẩn thế tông môn, tông chủ nhất định là một lão nhân năm mươi, giậm chân một cái cũng đủ làm Đông Hồ run rẩy.
Lúc này, thanh âm sâu kín của Ôn Bình truyền tới:
- Chí không tại niên kỷ, không thể giả được!
Dứt lời, Ôn Bình lộ ra ý cười nhìn Tần Mịch, bất quá trong nét cười lại mang theo một phần thâm ý, khiến hắn nhiều hơn vài phần khí độ, khiến cho người khác không dám cho rằng người trước mắt đơn giản như vậy.
Thật ra Ôn Bình đã biết trước Tần Mịch muốn tới, cho nên mới từ Nhiễu Sơn chạy tới, cũng là lần đầu tiên sử dụng năng lực đặc biệt khác của chủ điện - Lực hấp dẫn đặc biệt đặc thù của tông chủ, giơ tay nhấc chân đều phát ra mị lực đặc biệt.
Tần Mịch ngượng ngùng cười một tiếng, hai mắt dò xét Ôn Bình từ trên xuống dưới, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, rồi nói:
- Nói là nói như vậy, nhưng mà...
Tần Mịch còn chưa nói xong, Ôn Bình liền ngắt lời hắn:
- Triệu Dịch, đây là bằng hữu của ngươi sao?
Triệu Dịch vội vàng trả lời:
- Không phải, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Bản thân hắn lên núi, muốn gia nhập Bất Hủ Tông, cho nên Vân trưởng lão bảo ta dẫn hắn đến gặp ngài.
- Nhập tông?
Nụ cười của Ôn Bình tiêu tán, ra vẻ trầm tư một hồi, hai mắt lộ ra phảng phất có thế nhìn thấu ánh mắt Tần Mịch, sau đó gật đầu nói:
Tần Mịch nghe được câu này, trong lòng âm thầm cười khổ.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được có người nói thiên phú của hắn tạm được, dựa theo suy đoán của hắn, tại Đông Hồ này, dưới mười tám tuổi mà có thể đạt tới luyện thể bát trọng, tuyệt đối không trên mười người.
Tần gia bọn họ như thế nào?
Tần gia là chủ nhân Phi Ngư Đảo, dưới trướng có ba thế lực nhất tinh, một thế lực nhị tinh, có thể nói là cường đại nhất Đông Hồ, thế nhưng cũng chưa bao giờ dám mở miệng khoác lác như vị tông chủ trẻ tuổi này. Tiêu chuẩn thu nhận đệ tử cũng chỉ thiết lập là mười lăm tuổi đạt tới luyện thể nhị trọng mà thôi.
Huống hồ, hắn cũng không có nghĩ muốn gia nhập Bất Hủ Tông, hắn chỉ muốn tới nhìn một chút mà thôi.
Chờ hắn du lịch một vòng Đông Hồ xong, tìm được cảm hứng tu luyện, sẽ quay về Phi Ngư Đảo tiếp tục tu luyện, chuẩn bị cho lần khảo hạch thứ hai vào hai năm sau.
- Ta chỉ là tới đây xem một chút!
Chỗ này mặc dù có cái yêu nghiệt thiên tài, nhìn qua có chút đặc biệt, nhưng hắn cũng không cho rằng tu hành ở đây tốt hơn ở Phi Ngư Đảo, tại Phi Ngư Đảo còn có Thông Huyền Cảnh chỉ điểm, có Đại Yêu bồi luyện rất tốt.
Thanh niên trước mắt này nói câu Chí không tại niên kỷ, cũng có chút bản sự, thế nhưng cũng không có nghĩa là có năng lực dạy hắn. Những người cạnh tranh với hắn đều không phải những kẻ tầm thường, hậu trường đều có Thông Huyền Cảnh chỉ bảo tận tình.
- Đến đây xem?!
Ôn Bình cười thầm trong lòng, sau đó chăm chú nhìn Tần Mịch, trong ánh mắt tản ra tinh quang.
Tần Mịch bị nhìn như vậy, có chút bối rối gãi gãi cổ.
Sau một hồi, Ôn Bình nói:
- Không vội, ngươi có thế đi tham quan bốn phía rồi hãy quyết định, nếu như không thích, lại đi cũng không muộn. Triệu Dịch, dẫn hắn đi vòng quanh nhìn một chút, tùy tiện cho hắn thể nghiệm đồ vật trong tông, phần thưởng cho ngươi là miễn phí tu luyện trong Sân hung thú thí luyện một ngày.
Nghe được Ôn Bình, Tần Mịch vốn có ý định rời đi, lúc nhìn thấy biểu lộ cùng ánh mắt của Ôn Bình, trong lòng của hắn lại nổi lên ý muốn nán lại đây.
- Được thôi, ta đi nhìn xung quanh một lát!
Tần Mịch nở một nụ cười, sau đó vỗ vỗ bả vai Triệu Dịch đứng bên cạnh.
Bất quá hắn cũng không chú ý tới Triệu Dịch cũng biểu lộ vui mừng, sau đó tràn đầy hứng khởi hướng phía trước mà đi.
Tần Mịch đi theo phía sau, nhìn thấy biểu lộ của Triệu Dịch, nghi hoặc sờ sờ đầu, trong lòng thầm nghĩ : "Chỉ là dẫn ta đi dạo bốn phía mà thôi, có cần phải vui như vậy không? "
Một đường đi qua, trừ núi thì là phòng, nhàm chán cực độ, cùng với mấy tông môn bình thường mà hắn từng thấy chả có gì gọi là đặc biệt, lúc nhàm chán đến cực hạn, Tần Mịch chỉ có thể tìm tới một đề tài khác.
- Đúng rồi, vừa rồi tông chủ các ngươi có nhắc Sân hung thú thí luyện, đó là cái gì vậy?
- Cũng sắp đến đó rồi, ngươi có thể tự mình xem!
Dứt lời, Triệu Dịch đi hướng tới sân thí luyện phía trước, nói:
- Sân hung thú thí luyện là nơi chúng ta rèn luyện võ học tông môn, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, ở trong đó tu luyện cần tốn năm mươi kim một ngày, tông chủ nói có thể cho ngươi thể nghiệm miễn phí, ngươi có muốn đi vào thử hay không? Nhạc Nhạc ở trong đó tu luyện ba ngày, sau đó đem một môn võ học tu từ tiểu thành thăng lên đại thành!
- Ba ngày thời gian? Ngươi buôn lựu đạn hay thuốc nổ? Nếu như từ tiểu thành đi lên đại thành đơn giản như vậy, há chẳng phải cao thủ đều như củ cải mọc bên đường? Bất quá, nếu miễn phí rồi thì cũng vào thử một chút.
Dứt lời, Tần Mịch liền cất bước vào trong.
Trước mắt bỗng xuất hiện một đầu hung thú, ngây ra một lúc, chợt khóe miệng hiện ra một sợi cười lạnh.
- Tiểu gia hỏa, đụng phải ta coi như ngươi xui xẻo!
Ôn Bình ở phòng bếp, tính ăn một chút gì đó lại xuống núi, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.
Như hắn đoán trước, Tần Mịch vào Sân hung thú thí luyện liền trực tiếp xuất phát trạng thái chiến ý.
Tần Mịch dù chưa đi những nơi khác thể nghiệm, nhưng chỉ riêng sân hung thú thí luyện cũng đủ để trong lòng hắn phiên giang đảo hải.
Chỉ dùng hai canh giờ, võ kỹ mới luyện đến tiểu thành liền trực tiếp đạt đến đại thành, loại tràng tu luyện này, quả thực dùng từ không tưởng tượng nổi đề hình dung.
- Tông chủ... Tu chổng!
Tần Mịch người còn chưa tiến vào phòng bếp thì thanh âm đã vọt vào trước, sau khi thấy Ôn Bình, vội vàng nói:
- Ta muốn ở lại đây tu hành, tông chủ, ngài có thể cho ta một cơ hội hay không?
Hắn hiện tại đã biết, vì sao Ôn Bình nhỏ tuổi như vậy, lại thu được ba đệ tử yêu nghiệt thiên tài.
Thử hỏi ai lại không muốn ở bên trong Sân thí luyện tu hành, một ngày ở trong đó, hiệu quả có thể so sánh với có Đại yêu bồi tiếp ngươi tu luyện mấy năm. Tuy nói đời người rất dài, tuổi thọ của tu sĩ còn dài hơn, nhưng là có ai không muốn để cho bản thân tiết kiệm được nhiều thời gian?
Rút ngắn thời gian làm một chuyện, vậy thì có nghĩa là có thêm nhiều thời gian để làm được nhiều việc khác.
Để hắn trong vòng hai năm đuổi kịp người cạnh tranh, đồng thời có thực lực vượt qua bọn họ, vốn là không có một chút nắm chắc, bất quá hiện tại nha, hắn nắm chắc có thể làm được như vậy.
Ôn Bình thấy thế, mừng thầm, sau đó vừa cười vừa nói:
- Muốn nhập tông cũng được, trước tiên giao nộp một ngàn kim tệ phí nhập môn!