Dứt lời, Tần Mịch vội vàng lấy trong ngực ra một tờ kim phiếu trị giá ngàn kim, không chút do dự đưa tới.
Tuy hắn là người của Tần gia Phi Ngư đảo, nhưng không hề bị hạn chế gia nhập tông môn, mà dù có hạn chế, hắn cũng quyết nhập Bất Hủ Tông. Bởi lẽ đây chính là thiên đại cơ duyên, người khác sợ rằng nằm mơ cũng muốn được như hắn lúc này.
Nhận phí nhập môn xong, Ôn Bình cũng không muốn rầy rà thêm nữa, nhận một bái của Tần Mịch xem như xong.
Không bao lâu sau, Tần Mịch nhịn không được nghi hoặc, liều lĩnh dò hỏi bí mật tông môn:
- Tông chủ, cái Sân Hung Thú Thí Luyện kia làm thế nào mà khiến ta tu luyện chưởng pháp tăng đến đại thành chỉ trong vòng hai canh giờ?
Ôn Bình không hề giấu giếm, giải thích:
- Bởi vì ngươi kích phát trạng thái chiến ý, cho nên lúc ở trong đó, sở ngộ sở đắc (1) đều tăng gấp 6 lần, hơn nữa còn bỏ qua võ pháp cảnh giới bích chướng (2). Bất quá, có thể trong hai canh giờ tăng lên đến đại thành một phần cũng là vì ngày thường ngươi đã dốc lòng tu hành.
(1) sở ngộ sợ đắc: ngộ ra và nhận được.
(2) Bích chướng: Rào cản, bức tường.
Mặc dù Ôn Bình không dồn hết tất cả công lao cho Sân Hung Thú Thí Luyện, nhưng trong suy nghĩ của Tần Mịch lại khác.
Công lao này vốn dĩ thuộc về sân thí luyện.
Bởi vì muốn đột phát cảnh giới bích chướng chỉ có thể dùng thời gian và thời gian xếp chồng lên nhau, có đôi khi, chỉ sợ mười năm cũng như một ngày, căn bản vẫn bị ngăn ngoài cửa.
Tần Mịch vừa cười vừa nói:
- Tông chủ, ngày sau ta dự định tu hành tại Sân Hung Thú Thí Luyện, không đi đâu cả, đây là phí tu luyện 20 ngày. Nếu tông chủ không còn việc gì căn dặn thì không cần gọi ta.
Nói xong, Tần Mịch liền lấy ra thêm một tờ kim phiếu 1000 kim nữa.
Bất quá, Ôn Bình lại không nhận.
- Không được, mỗi ngày chỉ có thể tu luyện trong Sân Hung Thú Thí Luyện tối đa ba canh giờ.
- Tại sao chứ?
Hiện tại, Tần Mịch đã quyết định nhanh chóng tăng cường thực lực, sau đó quay về tham gia khảo hạch lần thứ hai. Sân Hung Thú Thí Luyện chính là cơ hội của hắn, thế nhưng một ngày chỉ được tu hành tối đa ba canh giờ là sao? Cảm thấy tổn thương nha!
Có ai mỗi ngày chỉ tu luyện ba canh giờ không hả?
Vậy chẳng khác nào là ăn ở không?
- Tông chủ, ta có thể ra 200 kim một ngày. - Kim phiếu gì đó trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một trang giấy, nếu có thể lấy giấy đổi thực lực, hắn nguyện ý trả giá hết thảy.
Thế nhưng Ôn Bình lại cự tuyệt:
- Cho dù là 1000 kim một ngày cũng không được. Ngươi đã vào tông môn, vậy thì không thể quá ích kỉ, một mình độc chiếm Sân Hung Thú Thí Luyện là không đúng.
- Ta…
Cảm nhận được sự thất vọng của Tần Mịch, Ôn Bình an ủi:
- Được rồi, một đại nam nhân sao phải thế, kỳ thật trong tông môn còn rất nhiều trường tu luyện, đâu chỉ riêng Sân Hung Thú Thí Luyện mới có thể tăng thực lực.
- Thật sự?
- Chẳng lẽ tông chủ như ta lại đi lừa ngươi?
- Tông chủ muôn năm!
Tần Mịch cao hứng nhảy cẩng lên, thầm nghĩ thế giới bên ngoài Phi Ngư đảo quả thật không đơn giản, lần giải sầu này của hắn đi đúng rồi.
Ôn Bình nói tiếp:
- Đi tìm Triệu Dịch, hắn sẽ mang ngươi đi xem những nơi khác, ta còn có chuyện, ngươi đi trước đi.
- Cáo từ.
Tần Mịch rời khỏi phòng bếp, cao hứng bừng bừng đi tìm Triệu Dịch.
Thu được một tân đệ tử, được thêm một khoản thu nhập, Ôn Bình cảm thấy rất vui vẻ. Dù sao nếu muốn tông môn phát triển, dựa vào tiền trị bệnh thôi thì không được, làm gì có bệnh nhân mỗi ngày chờ sẵn để hắn cứu đâu.
Kiếm tiền từ đệ tử… Đó mới là con đường chính đạo để củng cố tông môn.
...
Cùng lúc đó, tại Thương Ngô Thành, trong một gian phủ đệ, một nam nhân trung niên tóc mai đã bạc trắng vốn đang ngồi xếp bằng, từ từ nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên, dường như bị kinh hách, hắn mở trừng mắt ra.
Kế đó, nam nhân trung niên quay đầu về phía người đang quỳ sau lưng mình, hỏi:
- Tên Mặc Lâm kia thật sự tuyệt vọng đến mức cái gì cũng thử? Hắn lên Bất Hủ Tông?
- Đúng vậy.
Nam nhân đang quỳ gật đầu.
Nếu có người của Bách Tông Liên Minh Hội ở đây, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra nam nhân này. Bởi vì hắn chính là chấp sự Hồ Diệp của Bách Tông Liên Minh Hội phân hội Thương Ngô Thành. Sau hội trưởng và phó hội trưởng, hắn là người có quyền lực thứ hai.
Có thể nắm giữ và chi phối tài lực của tất cả các đại gia tộc tại Thương Ngô Thành.
Còn người đứng thứ nhất sau hội trưởng và phó hội trưởng? Vâng, chính là nhân vật đang ngồi xếp bằng kia - Đệ nhất chấp sự Lê Không Sơn.
Nghe Hồ Diệp đáp, Lê Không Sơn không nhịn được ngửa mặt lên trời cười ha hả, vui sướng lan tràn, chỉ cần liếc mắt nhìn hai đầu chân mày cũng có thể cảm nhận được.
- Hắn thật sự cho rằng Bất Hủ Tông có đủ khả năng làm nhục Nhung lão? Thật sự nghĩ tên tông chủ oắt con đó có bổn sự trị được cho Mặc Nguyệt. Bệnh tình của Mặc Nguyệt đã vô lực xoay chuyển, cho dù là Tô Ly cũng bó tay hết cách, chỉ càng làm hắn chết nhanh hơn thôi.
Một trong những thủ lĩnh của Bách Tông Liên Minh Hội tại Đông Hồ - Thông Huyền Cảnh Mặc Nguyệt, và cũng là chỗ dựa của Mặc Lâm.
Nếu như hắn hết tại Thương Ngô Thành, vậy… Cũng quá khôi hài rồi!
Hồ Diệp nói tiếp:
- Đại nhân, ta nghe những chấp sự khác nói, Mặc Lâm tự mình lên núi thỉnh thiếu tông chủ Bất Hủ Tông, Ôn Bình… Bởi vì Yêu trù Hoài Không từng nói bổn sự của hắn ta không thua gì Tô Ly.
- Chuyện cười, sao có thể nghe lời một tên đầu bếp… Tên mao đầu tiểu tử kia há có thể hiểu được dược thiện chi đạo? Nếu như dược thiện chi đạo đơn giản thế, vậy chẳng phải dược thiện đại sư sẽ như củ cải trắng mọc khắp Đông Hồ à? Nào có cục diện một vị dược thiện đại sư xuất thế khiến cho các thế lực điên cuồng tranh đoạt. Cái tên Ôn Bình kia, dù cho có nghiên cứu dược thiện chi đạo từ trong bụng mẹ thì đến nay cũng chỉ mới 19 năm, hắn nhập môn đã là may.
- Đại nhân, vậy chúng ta đi xem trò vui, hay nhúng một tay vào?
- Đi xem, trái lại ta rất muốn nhìn thử xem tên Mặc Lâm kia sẽ có phản ứng thế nào khi thấy phụ thân của mình chết.
Nói xong, Lê Không Sơn đứng lên.
Nhưng đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọng của người gác cổng.
- Cực Cảnh Sơn Hàn Chi Dư tiền bối đến.
Vừa dứt lời, Hàn Chi Dư mang vẻ mặt lãnh đạm cất bước vào phòng, bộ pháp tuy chậm nhưng bộ bộ kinh tâm.
Hai người Lê Không Sơn lập tức bước đến nghênh đón.
- Hàn tiền bối!
- Hàn tiền bối!
Cả hai trăm miệng một lời.
Hàn Chi Dư lạnh giọng nói:
- Lời các ngươi vừa nói ta có nghe được, vừa hay ta cũng muốn gặp cái tên Ôn Bình kia. Dám giết người của Cực Cảnh Sơn, ta dĩ nhiên phải đến xem thử, lỡ như ngày sau có giết hắn cũng không nhầm lẫn.
Hôm nay, hắn vốn đang ở phủ thành chủ, nghĩ muốn mượn lực giúp thiếu chủ tìm món đồ kia.
Ngờ đâu còn chưa thấy được chỗ tốt thì đã nhận được tin người của mình chết thảm. Ngay khi tông chủ Kháo Sơn Tông nói cho hắn biết là do Bất Hủ Tông làm, hắn đã nổi lên sát tâm, muốn mượn tay Kháo Sơn Tông diệt trừ cái tông môn chết giẫm kia.
Thế nhưng Vạn Ma, tông chủ Kháo Sơn Tông lại nói cho hắn biết hiện tại Bất Hủ Tông đang xin Bách Tông Liên Minh Hội thăng tinh, có thể xem như minh hữu, nếu hắn ra tay… Bách Tông Liên Minh Hội sẽ đứng ra ngăn cản.
Cho nên hắn mới mạo hiểm giấu giếm thiếu chủ, đi tìm chấp sự Bách Tông Liên Minh Hội bảo bọn họ trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu thăng tin của Bất Hủ Tông.
Xong việc, đến lúc đó, Kháo Sơn Tông muốn bóp nắn Bất Hủ Tông thế nào cũng được.
Nghe Hàn Chi Dư thuật lại sự việc, Lê Không Sơn giảo hoạt cười, nói:
- Hàn tiền bối, thật ra không cần phải hủy bỏ đề nghị thăng tinh đâu, ta có một chiêu có thể khiến cho tên Ôn Bình kia chết thảm hại hơn, đồng thời đẩy Bất Hủ Tông rơi vào vực sâu.
- Biện pháp gì? - Hàn Chi Dư hỏi.
- Rất đơn giản, chính là mượn tay Mặc Nguyệt, phụ thân của Mặc Lâm. Hắn sẽ tự tay giúp chúng ta giết chết Ôn Bình.
- Mặc Nguyệt đã đến Thương Ngô Thành?
- Đúng, bệnh của hắn lại tái phát, cho nên Mặc Lâm mang hắn đến Thương Ngô Thành, tuy không biết vì cái gì, nhưng chắc chắn hiện tại Mặc Nguyệt vô cùng thống khổ. Hắn lại là sát thần nổi danh Đông Hồ, ngay cả mắt đối mắt với hắn cũng sẽ bị giết, ngài nghĩ xem, đối với y sư trị không hết bệnh thì hắn có lưu tình không.