Chương: Bất an Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Tiếu Lạc đứng ở trên đất không nhúc nhích, khắp toàn thân, đều tán ra một luồng uy thế không gì sánh kịp.
Tĩnh Nhược Sơn nước chảy, động như sổ lồng mãnh hổ!
Tất cả học sinh nhà ăn thời khắc này đều sợ ngây người, mở to hai mắt, không chớp một cái nhìn hắn và đám người Triệu Hưng Hòa nằm trên đất, có người vẫn duy trì tư thế nắm cái muôi canh, có ngừi đang nắm đũa gắp thức ăn đưa vào trong miệng, còn có người đang bưng chén uống từng ngụm nước canh. . . . . . Tất cả đều như là thời gian ngưng đọng.
03 giây sau, toàn bộ nhà ăn liền rơi vào huyên náo kinh sợ!
"Trời ạ, một cước đem người đạp bay xa bốn, năm mét, người này làm sao lại kinh khủng như vậy!"
"Luyện qua công phu, tuyệt đối là luyện qua công phu."
"Không nghĩ tới trường học của chúng ta lại có mãnh nhân như thế này, hắn ở chuyên ngành nào?"
Chúng học sinh nghị luận sôi nổi, "Ca" "Ca" tiếng điện thoại di động chụp ảnh liên tục vang lên không ngừng, bật livestream, bận bịu không còn biết trời đâu đất đâu, ngay cả ăn cơm cũng tạm thời quên mất.
"Lạc cao thủ là thật mãnh mẽ!"
Nữ sinh chuyên ngành Anh ngữ hai mặt nhìn nhau, nếu như không phải nhìn thấy tận mắt, các nàng không dám tin tưởng Tiếu Lạc có thể đem một nam sinh nặng một trăm sáu mươi cân đạp bay ra ngoài, cùng lúc đó, các nàng cảm thấy một cước của Tiếu Lạc vừa nãy vô cùng phiêu dật, tiêu sái cùng gọn gàng nhanh chóng, tổng kết một chữ đó chính là —— khốc.
Hoàng Nhược Nhiên ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Ta thực sự lo lắng cho Tống Kiến An, không biết chỉ số thông minh của hắn như thế nào nữa, biết rõ Tên tinh tướng này đánh nhau rất tốt, vậy mà vẫn phái loại tôm tép này tới đưa thư khiêu chiến." Sở Nguyệt quyệt chủy nói.
Bạch Lăng không nói gì, chỉ si ngốc nhìn Tiếu Lạc.
Mãi đến lúc Sở Nguyệt quơ quơ tay ở trước mắt Bạch Lăng, hỏi câu: "Ngươi làm gì thế đây?"
Bạch Lăng mới phục hồi tinh thần, nghiêng đầu qua chỗ khác, thiếu nữ hoài xuân nở nụ cười, hai mắt híp thành hình vần trăng, kích động nói: "Sở tiểu công chúa, ngươi thấy không có, Tiếu Lạc hiện tại rất đẹp trai a!"
"A?"
Sở Nguyệt kinh ngạc miệng nhỏ há to hết cỡ, An Lạc Lạc cảm thấy tên tinh tướng này rất soái nàng còn có thể lý giải được, làm sao mà ngay cả bạn thân của mình cũng mê mẩn tên tinh tướng này vậy.
......
Triệu Hưng Hòa chỉ cảm mình không có đất dung thân, nhiều điện thoại di động đang chụp ảnh, quay phim nhiều như thế này, thông tin bọn họ bị đánh, chỉ cần nửa ngày là sẽ truyền khắp toàn bộ Hoa Vũ, thời điểm đó, hắn sẽ bị đem làm trò cười của toàn bộ Hoa Vũ, trở thành đề tài cho mọi người bàn tán.
Vừa nghĩ tới đó, hắn liền hận đến nghiến răng, nhưng lại không dám có bất kỳ động tác, một cước vừa rồi của Tiếu Lạc, rốt cuộc cho hắn biết hoảng sợ là như thế nào, vào thời khắc ấy, hắn nghĩ mình lập tức liền sẽ chết liền.
"Đừng có ý đồ nằm giả chết, trên đất lạnh, mau mau đứng lên đi!" Tiếu Lạc nhún vai, thản nhiên nói.
Nghe lời nói này, Triệu Hưng Hòa nổi giận không ngớt, giả bộ đau bụng bò dậy từ dưới đất, những người khác cũng chậm rãi bò lên.
"Tiếu Lạc, môt cước này ta sẽ nhớ kỹ, sớm muộn ta sẽ trả gấp bội cho ngươi." Triệu Hưng Hòa cắn răng nói.
"Ta chờ."
Tiếu Lạc không nhịn đượ c cười, trong lòng hắn liền buồn bực , học sinh bây giờ đều như vậy sao, không cố gắng đọc sách, mà toàn thích đánh nhau?
Triệu Hưng hòa lửa giận tang lên vùn vụt, nhưng lại không thể làm được gì, nghe được các âm thanh chụp hình của camera, lúc này như là tìm được nơi xả nước lũ, chỉ vào đám sinh viên gào thét: "Chụp cái gì mà chụp, dừng hết lại cho tao, không tao đập giết chết hết bay giờ!"
Thấy khuôn mặt hung thần ác sát, tất cả sinh viên bị làm kinh sợ , theo bản năng đem điện thoại hạ xuống.
Triệu Hưng Hòa vung tay lên, kêu một tiếng "Đi", đoàn người liền vội vã rời khỏi nhà ăn.
Kiêu ngạo hung hăng đến, ảo não ra đi!
An Lạc Lạc đối càng ngày càng sùng bái Tiếu Lạc: "Lạc thần, ngươi chính là nam thần của ta, ta muốn đem hình của người in thành áp phích quảng cáo dán lên tường trong phòng ngủ của ta."
"Dán trên tường làm gì, trừ tà a?" Tiếu Lạc tức giận trả lời một câu.
An Lạc Lạc há miệng nhỏ, đỏ mặt nói: "Không phải, dán lên tường, là ta có thể mỗi thời mỗi khắc đều nhìn thấy ngươi a."
"Trời, ngươi mà làm như thế, ta liền tố cáo ngươi xâm phạm quyền chân dung của ta, ta nói thật đó." Tiếu Lạc Uy hiếp nói.
Trời mới biết được hắn lại trêu chọc tới nhiều phiền toái như vậy, so với Tống Kiến An, An Lạc Lạc mới là phiền toái lớn nhất, thường nói là không đánh người mặt tươi cười, cô gái này vẫn luôn nói yêu thích mình, hắn cũng không thể trực tiếp thưởng một cước đem nàng đá văng đi được.
"Ai nha Lạc thần, ngươi. . . . . . Ngươi làm sao có thể như vậy a!" An Lạc Lạc làm nũng ỏn ẻn nói.
"Khà khà. . . . . . Lạc ca nói hình của hắn không được, vậy ngươi lấy của ta cùng không sao, tuy hơi PS một tý, nhưng nhìn vẫn soái lắm đó, như một ngôi sao màn bạc." Chu Tiểu Phi lúc này xen vào nói.
"Ai muốn của các ngươi, một con lợn béo cùng một con hầu tử, không hề có một chút nhan sắc nào, không cách nào so sánh được với Lạc thần." An Lạc Lạc hai tay chống nạnh nói.
Chu Tiểu Phi che ngực, khóc không ra nước mắt: "Quá đả kích người!"
Đinh Khải dùng cùi tay nhẹ nhàng va vào một phát: "Ngươi nói ảnh chụp của người, mang ta theo làm cái gì?"
"Ta giết ngươi, có phải là huynh đệ hay không , cùng nhau bị Hoan Hoan nhục nhã một hồi sẽ chết sao?" Chu Tiểu Phi ngiêm mặt nói.
Đinh Khải thật lòng nhìn hắn một lúc, sau đó mắng một câu: "Tên tinh tướng!"
"Em gái ngươi a!"
Chu Tiểu Phi còn tưởng Đinh Khải có thể nói ra được cái triết lý nào đấy, cũng không nghĩ tới là ba chữ này, mặt liền tái rồi.
Sở Nguyệt mấy ngày nay rất buồn bực mất tập trung, bởi vì mặc kệ nàng đi đâu, mỗi lần đều có thể ngẫu nhiên gặp Tiếu Lạc.
Trở lại phòng ngủ, thở phì phò đem túi ném lên giường: "Thực sự là tức chết ta!"
"Sở tiểu công chúa, làm sao vậy?" Bạch Lăng đang chơi máy tính nghiêng đầu qua hỏi.
"Còn có thể làm sao, lại gặp phải cái tên tinh tướng kia chứ sao nữa." Sở Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói.
"Ồ, các ngươi có duyên như vậy a." Bạch Lăng kinh ngạc bật cười.
"Thối Bạch Lăng, có tin ta hay không ta cởi sạch quần áo trên người ngươi." Sở Nguyệt mím môi đỏ, ánh mắt như của tiểu ác ma giảo hoạt nhìn nàng.
"Đừng nha Sở tiểu công chúa, hiện tại là ban ngày, ở phòng ngủ cởi sạch quần áo xấu hổ lắm a."
"Vậy ngươi còn dám chế nhạo ta."
Bạch Lăng nở nụ cười xinh đẹp: "Ta nói chính là sự thực, ngươi xem, ngươi cũng đã kể với ta sáu lần, thêm vào lần này nữa là bảy lần, ngươi chỉ cần xuống lấy gói hàng chuyển phát nhanh cũng gặp Tiếu Lạc, cái này chẳng lẽ không phải là duyên phận sao?"
"Ai muốn có duyên phận với tên tinh tướng kia!"
Sở Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn, không để ý nói, sau đó lại nghĩ tới một khả năng, trên mặt đẹp hiện lên một tia sợ hãi, "Bạch Lăng, ngươi nói có phải hắn muốn trả thù chuyện vũ hội lần trước?"
"Ngươi nghĩ hơn nhiều, Tiếu Lạc không phải loại người như vậy." Bạch Lăng khâm phục cái sự tưởng tượng của nàng.
"Làm sao không phải loại người như vậy, ta cảm thấy hắn là loại người đó, ngay cả ánh mắt hắn nhìn ta cũng rất âm trầm." Sở Nguyệt càng nghĩ càng sợ sệt, thân thể còn không nhịn được rùng mình một cái.
Bạch Lăng bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi không nên tự mình doạ mình, cùng ở một trường học, gặp phải hắn là rất bình thường mà?"
"Hoa Vũ nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ta có thể gặp phải Tên tinh tướng này bảy lần, sao có thể trùng hợp như vậy được, hắn nhất định theo dõi ta." Sở Nguyệt vẫn cảm thấy chuyện này có vấn đề.
"Ngươi không tin buổi chiều đi kiểm tra một hồi, chúng ta cùng đi ra ngọn núi phía sau, nhìn có thể gặp lại Tiếu Lạc hay không, ngọn núi phía sau khá là xa, nếu như có thể gặp lại hắn, tức là hắn là cố ý theo dõi ta, nếu như không phải như vậy, thì là do ngươi suy nghĩ nhiều." Bạch Lăng nói.
"Ừ, chủ ý này được!"
Sở Nguyệt gật gù, không biết rõ điểm này, trong lòng nàng vẫn luôn bất an. Trang 26# 2