Chương: Biến cố phía sau núi Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Bầu trời xanh biếc, không có một chút mây, nhìn những ngọn núi trùng điệp phía xa, gió thổi vi vu. . . . . .
"Thoải mái a, hiện tại ta mới phát hiện, nguyên lai phong cảnh ngọn núi phía sau trường học của chúng ta lại đẹp như vậy."
Sở Nguyệt cùng Bạch Lăng bước chậm trên con đường mòn phía sau núi, cảm thấy vô cùng thích ý, tầm nhìn rộng lớn, cỏ xanh mướt, còn có toàn bộ không gian hồ nước bị rừng cây vây quanh, từ xa nhìn lại, mặt hồ như gương, không nhiễm một hạt bụi, như một bức tranh mỹ lệ, để cho tâm tình hai người rất là thoải mái
"Đúng vậy a, thật xinh đẹp, không khí cũng rất tong lành."
Bạch Lăng hít vào một hơi, nàng nhìn ngó bốn phía, bỗng nhiên nhìn nơi nào đó kêu lên, "Ồ, Tiếu Lạc!"
"Ở đâu, hắn ở đâu?"
Sở Nguyệt hoa dung thất sắc, lập tức nhìn tới hướng Bạch Lăng đang nhìn, xác thực thấy được một nam sinh, nhưng không phải Tiếu Lạc, nhất thời thở phì phò trừng mắt về phía Bạch Lăng, "Thối Bạch Lăng, ngươi thèm ăn đòn?"
Bạch Lăng hì hì cười nói, một bộ dạng cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn chằm chằm đôi ngọc thố đầy đặn của Sở Nguyệt, bỗng nhiên đưa tay dùng sức nắm một cái, sau đó lập tức cười lớn nhảy ra.
"Bạch Lăng chết tiệt, còn dám đùa giỡn ta, đừng chạy!"
Sắc mặt Sở Nguyệt chớp mắt bỏ bừng, trong lúc đuổi bắt Bạch Lăng không biết từ lúc nào đã tiến dần vào trong rừng, may mà hiện tại ở đây không có nhiều người, bằng không chỉ một màn đuổi bắt này thôi đã câu dẫn không biết bao nhiêu hồn phách của nam sinh.
"Ho khan một cái. . . . . ."
Lúc hai nữ nhân đang chơi đùa đuổi bắt, một nam tử trong tay cầm một bó hoả hồng bỗng nhiên nhảy ra từ trong rừng.
Hắn đội mũ màu xanh lam, thân bận trang phục vận động, tuy rằng hoá trang rất trẻ trung, nhưng vẫn nhận ra nét già nua, có ba nếp nhẵn rõ ràng trên trán, ngũ quan cũng không đoan chính, khoảng cách hai mắt cũng rộng hơn so với người bình thường.
"Ngươi là?" Sở Nguyệt hỏi.
Nam tử có chút bối rối: "Ta tên Mã Chính Phong, phải . . . . . Là ngươi theo đuổi người."
Ánh mắt của hắn, bất an chú ý bốn phía, hắn đã ẩn núp ròng rã ba ngày, cho tới giờ khắc này, hắn mới có một cơ hội tuyệt hảo, hai tên cận vệ của Sở Nguyệt đang đứng ở con đương mòn đi lên núi, cách nơi này một khoảng không nhỏ, hắn chắc chắn ở trước lúc bọn hắn phát hiên, bắt Sở Nguyệt mang đi, mà hắn lo lắng duy nhất, chính là tên gia hỏa thân thủ kinh khủng của đêm đó.
Sở Nguyệt trên dưới đánh giá Mã Chính Phong một chút, thích thú gọn gàng dứt khoát nói: "Thật không tiện, ngươi không hợp khẩu vị của ta, hay là theo đuổi người khác đi."
Là hoa khôi được tuyển trọn công khai, người theo đuổi nàng đứng thành hàng cũng có thể xếp từ chửa trước Hoa Vũ tới cửa sau, mà bất kể là ai, nàng đều trực tiếp từ chối, không phải là không có nam sinh ưu tú cùng đẹp trai, mà là bởi vì nàng cảm thấy tình yêu trai gái trong thời gian đại học thuần túy là lãng phí thời gian cùng cảm tình, sẽ không có bất kỳ kết quả tốt .
Bạch Lăng ở một bên cười khanh khách nói: "Đúng vậy, Sở tiểu công chúa sẽ không ở phát sinh tình cảm khi đi học đại học, còn có, hiện tại vẫn còn lưu hành việc tặng hoa hồng hay sao, quê mùa."
"Ha ha ha. . . . . . Thật sao? Vậy ta sẽ đưa vật khác vậy."
Mã Chính Phong chuẩn bị ra tay làm hôn mê hai người này, đúng lúc này, trong rừng đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh.
"Mã Chính Phong, thiếu nợ tiền của ta, bay giờ liền trả lại đi!" Một bóng người thủ thế từ trong tán cây bắn ra, xông đến trước người Mã Chính Phong, chân trái đạp mạnh xuống đát, làm chận trụ, thân thể xoay chuyển, đùi phải ầm ầm quét tới.
"Oành ~"
Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, đùi phải điên cuồng mạnh mẽ đánh vào bụng dưới của Mã Chính Phong, lực xung kích cực lớn làm thân thể hắn phải lui lại, sắc mặt trắng bệch, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cao to trực tiếp bay ra ngoài.
"Tiếu Lạc!?"
Bạch Lăng mở to hai mắt, bất khả tư nghị nhìn Tiếu Lạc đột nhiên xuất hiện.
Sở Nguyệt càng là một trận rùng mình: "Tên tinh tướng , ngươi sao lại ở đây? Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự đang theo dõi ta?"
"Ai theo dõi ngươi, là ta tới đòi nợ."
Tiếu Lạc nghiêng đầu qua chỗ khác tức giận trả lời một câu, sau đó ngay lập tức hướng Mã Chính Phong lao tới, song chưởng vung lên, kình phong gào thét mang ra tầng tầng ý lạnh.
Mã Chính Phong đầy mặt ngơ ngác, vào giờ phút này cái gì cũng không có thể suy nghĩ nhiều, thoát thân quan trọng, lập tức động thân, toàn lực chạy trốn vào trong rừng sâu. Tiếu Lạc theo sát phía sau, tốc độ lần lượt tăng lên.
"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"
Cao Dương cùng Cao Kiếm nghe động tĩnh, bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới.
"Các ngươi nhanh đi đem tên tinh tướng kia bắt về, hắn một mực theo dõi ta, ta hoài nghi hắn muốn hãm hại ta."
Sở Nguyệt thần kinh không khỏi khẩn trương lên, những ngày qua bất an, hơn nữa giơ ̀ khắc này lại gặp phải Tiếu Lạc, nàng nhận định Tiếu Lạc đang theo dõi mình.
"Tên tinh tướng?"
Cao Dương cùng Cao Kiếm nghi hoặc, không biết Sở Nguyệt chỉ là ai.
"Chính là Tiếu Lạc cùng lớp với ta, vừa nãy đuổi theo một tên chạy vào trong rừng cây kia." Sở Nguyệt chỉ vào cánh rừng nơi xa.
Cao Dương cùng Cao Kiếm lúc này liền tỉnh ngộ, nếu nói Tiếu Lạc sẽ gây bất lợi với tiểu thư, đó là tuyệt đối không thể, nhưng Tiếu Lạc nếu ra tay rồi, vậy khẳng định là "Ác quỷ" Mã Chính Phong lại xuất hiện.
"Ngươi bảo vệ tốt tiểu thư, ta đi vào rừng nhìn một cái!" Cao Dương quyết định thật nhanh, nhìn phía Cao Kiếm quát lên.
Sau đó, chạy vào cánh rừng.
Trong rừng. . . . . .
Mã Chính Phong đem bộ pháp phát huy đến mức tận cùng, dụng cả tay chân, thân thể vặn vẹo, như điên vũ đạo cuồng, tốc độ nhanh chóng, giống như một U Linh. Nhưng mà, bất luận hắn chạy như thế nào đi nữa, Tiếu Lạc vẫn không ngừng rút ngắn khoảng cách với hắn.
"Đứng lại cho ta!"
Tiếu Lạc thân thể đột nhiên nhảy lên, giống như liệp ưng săn mồi nhào tới trước, hai chân như mũi khoan đập thẳng vào phía sau lung của Mã Chính Phong.
Phía sau kình phong gào thét để Mã Chính Phong phải biến sắc, bước chân bạo phát, hợp lực vặn vẹo thân thể, nhưng mà Tiếu Lạc tới quá nhanh quá mạnh, mặc dù hắn toàn lực tránh né, mũi chân Tiếu Lạc như cũ vẫn rơi vào bả vai của hắn.
"Răng rắc ~"
Nương theo tiếng gãy xương, thân thể Mã Chính Phong đột nhiên mất khống chế vọt tới trước, tựa như một quả đạn pháo bị bắn ra ngoài, giống như quả cầu va chạm mặt đất hơn mười lần mới miễn cưỡng dừng lại.
"A ~"
Một tiếng kêu sợ hãi từ phía bên cạnh Mã Chính Phong truyền đến, một nữ hài nhỏ nhắn đáng yêu tay cầm họa bút, đứng trước bàn vẽ sợ hãi nhìn hắn máu me đầy mặt. Mã Chính Phong có khuôn mặt hung dữ bắn người lên, nắm lấy yết hầu của nữ hài, khống chế nàng trong tay, quay về Tiếu Lạc gào thét: "Đừng tới đây, bằng không ta giết nàng!"
Nữ hài hoàn toàn sững sờ, trong lúc nhất thời còn không có không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, chính mình hảo hảo đang ngồi ở đây vẽ tranh, đây là thế nào? Một gia hỏa mặt đầy máu me này là ai? Trong trường học tại sao lại có người như thế?
Ánh mắt ngước lên, định thần nhìn lại, thân thể kịch liệt run lên: "Lạc. . . . . . Lạc thần?"
Nàng thấy Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc lúc này cũng nhìn rõ ràng dáng dấp của nàng, lúc này lông mày khẽ nhăn lại, trở nên đau đầu, vì sao nữ hài này không phải là người khác, mà lại là An Lạc Lạc.
Có điều kinh ngạc thì kinh ngạc, bước chân của hắn vẫn không có đình chỉ, một trảo sắc bén vung lên.