Rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Tiếu Lạc thở phào nhẹ nhõm, nguyên bản còn tưởng rằng mình sẽ gặp không ít phiền phức, kết quả là lo lắng vô ích, có hậu đài là Đổng Chấn Vũ, chỉ cần hắn không giết người ở trong trường học, Đổng Chấn Vũ đều có thể đem sự tình đè xuống.
Đương nhiên, nhờ chuyện này nên mới biết Sở Vân Hùng rất coi trọng đối với mình, chí ít đang trong lúc bảo vệ Sở Nguyệt, Sở Vân Hùng nguyện ý vì mình bài trừ tất cả khó khăn, điều này làm cho hắn càng thêm chắc chắc, nhất định phải hết sức bảo vệ tốt Sở Nguyệt.
Phụ đạo viên Tần Mục Sinh đi ra, vẫn thao thao bất tuyệt nói không ngừng hắn bên cạnh, cái gì đạo lý lớn cùng đạo lý nhỏ đều nói qua một lần, nhưng mà tiến vào lỗ tai này thì lại ra lỗ tai kia, mặc nàng nói cái gì, trên mặt của hắn vẫn duy trì một vẻ mặt khiêm tốn thụ giáo.
Trong long Tiếu Lạc nở nụ cười vui mừng, bởi vì điểm trong hệ thống đã tang lên 10 ngàn điểm, bây tổng điểm là 3 vạn lẻ một điểm, đương nhiên, hắn sẽ không lập tức đi đổi năng lực, tuy nói nghệ nhiều không ép thân, nếu đổi một ít năng lực tạm thời không dùng được chỉ là lãng phí điểm, không đổi cũng vì phòng ngừa ngày sau xuất hiện năng lực muốn đổi thì lại phát hiện điểm không đủ để đổi.
"Tiếu Lạc, ngươi phải thường xuyên nhớ kỹ, ngươi đã không còn là lính , ngươi bây giờ là học sinh, tính khí nên thu lại phải thu lại, cố gắng hoàn thành khóa học, sau đó thi công chức hoặc là tham gia công tác, hay hoặc là tiếp tục nghiêncứu, tương lai của ngươi còn dài, không nên phá hỏng con đường của mình." Tần Mục Sinh tận tình thuyết giáo khuyên nhủ.
Như vậy hài lòng thái độ Tiếu Lạc để Tần Mục Sinh cũng không biết nói cái gì nữa, hơn nữa quan trọng nhất là, nàng đã miệng khô lưỡi khô, mình sắp nói tới mất nước: "Ngươi trở về đi thôi, ta hi vọng sau này sẽ không nghe thấy ngươi đánh nhau ẩu đả."
Tiếu Lạc gật gù, đem hai tay nhét vào túi quần, hào hiệp rời đi.
"Trời ạ, ta làm sao lại dính tới một tiểu tổ tông đáng sợ như vầy!"
Tần Mục Sinh vỗ cái trán của mình, đứng tại chỗ lắc đầu thở dài, lông mày đều sắp đan vào nhau, hai ngày nay nàng không làm sao chợp mắt được, tất cả đều là chuyện tình của Tiếu Lạc dằn vặt nàng, nàng cảm giác màu da của mình lại xấu đi rất nhiều, hơn nữa còn xuất hiện rất nhiều mụn.
Trở lại phòng ngủ, Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải lập tức bu lại.
"Lạc ca, hiệu trưởng sử phạt ngươi thế nào? Là khai trừ phải không?" Chu Tiểu Phi vội vàng hỏi.
"Hết thảy đều là bởi vì chúng ta, lão Chu, chúng ta cùng đi cầu xin hiệu trưởng đi." Đinh Khải nói.
Tiếu Lạc dở khóc dở cười, vỗ vỗ vai Đinh Khải: "Yên tâm đi, không sao rồi, các ngươi không cần cầu xin ai."
Không sao rồi?
Chu Tiểu Phi nói Tiếu Lạc lừa bọn họ, gương mặt đau khổ nói: "Ta thật Lạc ca, ngươi cũng đừng gạt chúng ta, ngươi phế bỏ một cái tay của Tống Kiến An, trường học làm sao có khả năng không xử phạt ngươi."
Đinh Khải gật đầu như gà con mổ thóc, khuôn mặt đầy vẻ lo âu.
"Ta lúc nào lừa gạt các ngươi."
Tiếu Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Được rồi, ta có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một hồi."
Nói qua, đi tới giường ngủ ngã đầu liền ngủ.
Nhìn nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt bình tĩnh cùng thong dong, Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải hai mặt nhìn nhau, thật là có chút tin tưởng điều Tiếu Lạc nói rồi.
"Lẽ nào Lạc ca có quan hệ rất lớn hay sao?" Chu Tiểu Phi hồ nghi nói.
Đinh Khải đỡ cằm, như Conan rơi vào trầm tư.
......
Tiếu Lạc một mình đấu toàn bộ Hội quán tán đả, phế bỏ Tống Kiến An tin tức như gió bao phủ toàn bộ Hoa Vũ, mấy ngày nay học sinh đàm luận nhiều nhất chính là sự kiện này, rất nhiều người đều cảm thấy vô cùng hả giận, dù sao Tống Kiến An quá mức lớn lối, Thành viên Hội quán tán đả càng là như xã hội đen, thấy ai khó chịu liền dạy dỗ người đó.
Đồng thời, cảm thấy nhân vật Tiếu Lạc thật là tốt, nam sinh thì muốn tận mắt nhìn phong thái của hắn, bởi vì ở trên diễn đàn trường học có người nói Tiếu Lạc không chỉ biết đánh nhau, còn ở phương diện bóng đá cũng rất có thiên phú, đá bóng biến thành quả cầu lửa;
Nữ sinh thì lại phi thường hiếu kỳ, rất nhiều nữ sinh đều từ bỏ ngôi sao màn bạc, ngược lại đưa hắn trở thành nam thần mới, trong diễn đàn trường học chuyên môn xây lâu thiếp hơn một ngàn tầng.
"Này Tên tinh tướng có lai lịch gì, đánh hơn một trăm người Hội quán tán đả, lại chẳng có chuyện gì."
Sở Nguyệt ngồi ở phòng ngủ, mắt không chớp một cái nhìn màn ảnh máy tính xách tay, trong miệng ngậm một cái kẹo que, tướng mạo xinh đẹp, màu da trắng nõn, một cái nhíu mày một nụ cười đều có vẻ mỹ lệ làm rung động lòng người.
"Ta cũng thật tò mò, trên hồ sơ trường học viết hắn xuất thân gia đình bình thường, hẳn là không có bối cảnh và quan hệ gì mới đúng, nếu nói là có, vậy cũng chỉ có thể có thể là ở bộ đội, nhưng hắn đi lính ở kinh thành, quân khu không thể dài tay như vậy." Bạch Lăng thật lòng phân tích.
"Cái tên này có quá nhiều bí mật!"
Khi biết Tiếu Lạc đánh đập tất cả mọi người Hội quán tán đả một trận, nàng hoàn toàn không tin, dù sao một người lại có thể đánh giỏi tới đâu, cũng không thể đánh bại hơn 100 người, Mao gia gia đã từng nói quá, nhiều người sức mạnh lớn, Tiếu Lạc làm sao là có thể đánh thắng hơn một trăm người, lẽ nào hắn là Lữ Bố tái thế?
Bạch Lăng tán đồng gật gù: "Ừ"
......
Đương nhiên, đối với tin tức này ở thời đại mới mà nói, rất nhanh sẽ hạ nhiệt, chuyện tình Tiếu Lạc một mình đấu toàn bộ Hội quán tán đả cũng không ngoại lệ, Hoa Vũ học sinh rất nhanh sẽ tìm được một chuyến khác để quan tam, tỷ như ngôi sao màn bạc ngoại tình, lại tỷ như nơi nào xuất hiện động đất. . . . . . Nói chung, mọi người đang chầm chậm dời đi sự chú ý.
Lại là đến thời gian luyện tập đồng ca.
Hoàng Nhược Nhiên sắp khóc, bởi vì đến bây giờ cả lớp vẫn không thể hát bài Hoàng Hà một cách chỉnh tề, mà thời gian thi đấu cũng chỉ còn lại một tuần lễ, để nàng sụp đổ chính là, ngay cách các nàng không xa, chuyên ngành đo lường và điều khiển cũng luyện hát bài Hoàng Hà , lớp này hát phi thường tốt, rất chỉnh tề, đầy khí thế, ban nàng thì không thể nào so sánh được.
So sánh hai ban với nhau, một cái trên trời một cái dưới đất, rất bất hạnh là, các nàng ban thuộc về vế sau!
Không có so sánh thì sẽ không có thương tổn, các nữ sinh cảm thấy một cảm giác nhục nhã, các nàng rất muốn hát thật tốt, thế nhưng bất kể nỗ lực như thế nào, các nàng vẫn hát không được, càng hát không ra loại khí thế này.
Lúc này, lớp trưởng chuyên ngành đo lường và điều khiển đi tới, mang một bộ kính mắt, nam sinh lịch sự.
"Nhược Nhiên, ta cảm thấy các ngươi vẫn lên đổi một bài khác đi, bài hát Hoàng Hà này cần rất nhiều nam sinh, nữ sinh các ngươi không thích hợp a, nếu dùng bài hát này đi thi đấu, thì sẽ không có thành tích tốt."
Hoàng Nhược Nhiên lúc này liền trầm xuống: "Triệu Thế Kiệt, ngươi luyện của các ngươi, ta luyện của chúng ta, ngươi tới nói mát cái gì?"