Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Chương 71: Ta nói bọn họ là đồ bỏ đi

Chương: Ta nói bọn họ là đồ bỏ đi
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Lớp trưởng Triệu Thế Kiệt nói: "Nhược Nhiên, ta xem ở phần quen biết nên thật tâm khuyên các người một câu, các ngươi thật sự
không thích hợp hát bài này, dù có luyện như thế nào đi nữa, các ngươi cũng không thể hiện được khí thế của bài hát này."

"Có ý gì? Ngươi là cố ý đến gây chuyện."

"Còn chưa có bắt đầu thi đấu, vậy mà ngươi đã vểnh đuôi lên trời, tự đắc hơi sớm rồi đó."

"Đúng đó, có thể lần này chúng ta lại xếp hạng cao hơn đó, đến thời điểm đó xem ai cười ai."

Nữ sinh đều rất hẹp hòi, nữ sinh chuyên ngành Anh ngữ nghe Triệu Thế Kiệt nói, tất cả đều nã pháo hướng về phía Triệu Thế Kiệt.

Triệu Thế Kiệt rất là lúng túng, hắn mặc dù cũng có chút ít muốn chê cười chuyên ngành Anh ngữ, nhưng xác thực cũng có một chút ý
tốt, dù sao bọn họ cũng đã nhìn thấy, chuyên ngành đo lường và điều khiển toàn là nam sinh, là một cái miếu hòa thượng, nếu như có
thể kéo quan hệ cùng chuyên ngành Anh ngữ, có thể để cho nhiều người thoát khỏi kiếp độc thân, trong đó cũng bao gồm cả hắn.

Sở Nguyệt hoa khôi của trường hắn căn bản không dám hy vọng xa vời, nhưng với lớp trưởng Hoàng Nhược Nhiên thì hắn vẫn có cơ hội
nha."Các mỹ nữ, ta là chân tâm thực lòng muốn giúp ngươi, như vậy đi, các ngươi đã kiên trì lựa chọn bài Hoàng Hà , ta để ủy viên
văn nghệ lớp chúng ta qua dạy các ngươi thế nào? Hắn là thiên tài phương diện biểu diễn âm nhạc, ở thời kì cấp ba từng thành lập một
dàn nhạc, hắn đảm nhiệm vị trí hát, nếu để cho hắn dạy các ngươi, ta bảo đảm các ngươi rất nhanh sẽ có thể hát bài Hoàng Hà thật
tốt."
Nữ sinh Chuyên ngành Anh ngữ đầy ngờ vực, các nàng cùng biết, chuyên ngành đo lường và điều khiển là đối thủ, đối thủ đột nhiên đi
tới nói muốn giúp ngươi, chuyện này rất khác thường khó thể tin được.

"Triệu Thế Kiệt đúng không, trong hồ lô của ngươi là bán thuốc gì vậy?" Sở Nguyệt không nhịn được hỏi.

Nàng hôm nay mặc sơ mi màu trắng ngắn tay, hạ thân là quần bò bao bọc lấy cặp mông mẩy căng đét, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn
duyên dáng, khuôn mặt thanh lệ thoát tục, lông mi cong cong, cái mũi nhỏ linh lung, miệng nhỏ đáng yêu, quả thật là một vẻ đẹp động
lòng người.

Triệu Thế Kiệt dở khóc dở cười: "Nguyệt Công Chúa, ta thật sự không bán thuốc gì, chỉ là đơn thuần muốn giúp các ngươi."

Đối với Sở Nguyệt, không có một học sinh nào không quen biết, hơn nữa đều xưng hô là ‘Nguyệt Công Chúa’.

"Ngươi thật tốt bụng như vậy?" Sở Nguyệt trừng mắt nhìn hắn.

"Trời đất chứng giám, nam sinh giúp nữ sinh vốn là rất bình thường mà, lại nói, ta cùng Nhược Nhiên là bằng hữu, giúp các ngươi cũng
chính là đang giúp nàng." Triệu Thế Kiệt làm vẻ mặt vô tội nói.

Hoàng Nhược Nhiên suy tư chốc lát, nói: "Được rồi, xin ngươi gọi Khâu Lượng qua đây, nếu quả thật có thể giúp chúng ta giải quyết
vấn đề đồng ca, coi như Hoàng Nhược Nhiên ta nợ ngươi một món nợ ân tình."

"Được rồi, khà khà. . . . . ."

Triệu Thế Kiệt tâm trạng mừng như điên, cơ hội này rốt cục bị mình tranh thủ đến, vừa nghĩ tới toàn bộ Chuyên ngành Anh ngữ đều là
nữ sinh yểu điệu, hắn liền sôi trào máu dê toàn thân, nha không, là nhiệt huyết sôi trào, vẫy vẫy tay hướng ban của mình, kêu lên, "Khâu
Lượng, ngươi qua đây một chút!"

Một nam sinh dáng dấp khá là anh tuấn đi tới, xem toàn thể thì cũng cho người ta một loại cảm giác thư thái, chỉ có một chút khiến
người ta không thoải mái, đó chính là mũi hắn luôn vểnh lên trời, không xem bất luận người nào ở trong mắt.

Khâu Lượng vừa tới, thì ho khan một tiếng, như giáo viên thâm niên chắp hai tay sau lưng nói: "Ta ở bên kia đã nghe các ngươi hát rất
nhiều lần, hát thật sự rất kém, âm điệu cao cao thấp thấp, không hề có một chút đồng điệu nào, nói trắng ra là, các ngươi chính là một
đám không có một chút xíu thiên phú ở phương diện ca hát."

Lời nói làm tất cả nữ sinh chuyên ngành Anh ngữ cảm thấy không dễ chịu, bất quá vẫn chịu đựng được, dù sao các nàng hát thật sự rất
tệ, cần người này đến giúp đỡ tăng cao trình độ.

"Hiện tại ta giúp từng người các ngươi sửa lại cách hát, liền từ ngươi bắt đầu đi."

Khâu Lượng Nhất Chỉ An Lạc Lạc, "Đem bài hát Hoàng Hà này hát một lần từ đầu tới đuôi."

"Thanh xướng a?" An Lạc Lạc có chút thẹn thùng.

"Đúng, chính là thanh xướng." Khâu Lượng nói.

An Lạc Lạc không muốn kéo chân sau lớp, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt hát: "Gió đang lên, mã đang gọi, hoàng. . . . . ."

"Dừng, âm thanh quá cao, thấp một chút." Khâu Lượng đánh gãy.

An Lạc Lạc không thể làm gì khác hơn là điều chỉnh âm điệu một lần nữa hát: "Gió ở. . . . . ."

"Vẫn là quá cao, làm lại!" Khâu Lượng cắt ngang lần thứ hai một cách vô tình.

An Lạc Lạc có chút tức giận, có điều vì vinh dự của lớp, nàng nhịn, hắng giọng một cái, lại hát một lần nữa.

Tổng cộng hát sáu lần mới đạt tới yêu cầu của Khâu Lượng.

"Tiểu học đến cấp ba, đều có khóa Âm nhạc, lẽ nào khóa Âm nhạc đều là giáo viên thể dục dạy sao?" Khâu Lượng đánh giá một câu
đối với An Lạc Lạc.

"Ngươi. . . . . ."

An Lạc Lạc tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, cắn răng nghiến lợi trừng mắt Khâu Lượng.

"Hoan Hoan!"

Hoàng Nhược Nhiên lúc này lên tiếng, căn dặn An Lạc Lạc không cùng đối nghịch Khâu Lượng, An Lạc Lạc rất tức giận, nhưng cũng
nhịn xuống.

"Quá thấp, ngươi đây là giọng thấp sao?"

"Hát chính là cái gì a, câu này hát như thế này sao?"

"Ngươi là người ta thấy lần đầu...nữ sinh không có tế bào âm nhạc, ngươi rốt cuộc là đang ca hay là đang đọc ca từ."

Khâu Lượng răn dạy toàn bộ nữ sinh chuyên ngành Anh ngữ đến mặt đỏ lên, tất cả mọi người bắt đầu hoài nghi mình có phải rất tệ
trong phương diện ca hát không.

Triệu Thế Kiệt nhìn Khâu Lượng tràn đầy cảm giác ưu việt, lông mày nhăn lại, trong lòng mắng: Khâu Lượng ngươi có còn muốn tìm
một bạn gái ở Chuyên ngành Anh ngữ hay không, ngươi vì muốn có cảm giác ưu tú đến phát điên rồi ah, đắc tội toàn bộ nữ sinh, ngươi
mau dừng lại ah?

Liền ho khan mấy tiếng, nhắc nhở Khâu Lượng.

Khâu Lượng nhưng hoàn toàn không chú ý tới, hắn tự chìm đắm bên trong cảm giác ưu việt, hơn nữa cảm giác mình hiện tại rất soái ca,
khẳng định trở thành nam thần trong lòng những nữ sinh này, hắn đột nhiên phát hiện bên trong đội ngũ chuyên ngành Anh ngữ có ba vị
trí trống, chỉ vào chỗ trống vị kêu ầm lên: "Đó là xảy ra chuyện gì?"

"Đó là vị trí ba cái nam sinh của ban chúng ta."

Hoàng Nhược Nhiên giải thích, vì có thể nâng trình độ đồng ca lên, nàng luôn nhường nhịn với Khâu Lượng.

"Tại sao bọn họ không có tới?" Khâu Lượng lớn tiếng chất vấn.

"Ngươi không biết ký túc xá của nam sinh cách nơi này khá xa sao? Đương nhiên bọn họ cần nhiều thời gian hơn." An Lạc Lạc hai tay
chống nạnh nói.

Khâu Lượng hừ nhẹ một tiếng: "Đây là lý do? Khó trách trình độ đồng ca của các ngươi lại kém như vậy, thành viên còn không thể đến
đông đủ, làm sao có thể hát tốt."

Thấy nữ sinh Chuyên ngành Anh ngữ đều nhìn mình lom lom, rốt cục cũng nhận ra mình răn dạy quá mức rồi, nên ngay lập tức nịnh
nọt những nữ sinh này, liền trịnh trọng nói: "Các nữ sinh kỳ thực đều hát rất tốt, là ba con chuột này làm hỏng, vô tổ chức vô kỷ luật,
không có một chút xíu cảm giác vinh dự của lớp, ta nói ba người này là đồ bỏ đi các ngươi hẳn là sẽ không phản đối chứ?"

Nữ sinh hắn không dám đắc tội, nam sinh cũng thì sao, đắc tội tới cùng luôn.

Nghe nói lời ấy, trên mặt nữ sinh chuyên ngành Anh ngữ đều là lộ ra vẻ mặt sợ hãi, thầm nghĩ: Khâu Lượng chẳng lẽ từ Hoả Tinh tới
sao? Không biết đó là Lạc thần sao, lại còn nói Lạc thần là đồ bỏ đi, là con chuột thúi, cái tên này là muốn một tấm vé tàu miễn phí đi
địa ngục?

"Lớp trưởng, chúng ta tới rồi!"

Đang lúc này, vang lên thanh âm của Chu Tiểu Phi.




Trang 37# 1



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch