Chương 15: 2 (2) Tiểu khất cái này gan to như trời, móc trộm tiền bạc của ta thì thôi, ta là người lớn có lòng dạ rộng lượng, không tính toán với hắn. Nhưng hắn lại để lại trên vạt áo của ta mấy dấu ngón tay đen nhánh. Điều này có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, ta sao chịu bỏ qua được?"
Vệ Tử chen miệng nói: "Huynh trưởng, làm gì phải so bì với loại người bẩn thỉu này. Sai kiện nô đánh gãy chân hắn, cho hắn một bài học là được."
Vệ Phóng giáo huấn: "Huynh trưởng ngươi cánh tay có thể cưỡi ngựa, trong bụng có thể chống thuyền, há có thể vì chút chuyện nhỏ này mà đánh gãy chân tiểu khất cái? Có lỗi lầm thì nên khoan hồng." Hắn biết, nếu hắn đánh gãy chân tiểu khất cái, quay đầu lại tổ mẫu chẳng phải sẽ đánh nát chân hắn sao.
Vệ Phồn nhỏ giọng hỏi: "Ý của huynh trưởng là sao?"
Vệ Phóng đắc ý nói: "Ngươi xem, hắn chẳng qua chỉ là khất cái, sống bằng cách ăn xin, xin được một đồng tiền mà phải khom lưng cúi gối, nghĩ đến một văn tiền cũng nặng như ngàn cân vàng. Ta vốn muốn cướp bát mẻ của hắn cho chó ghẻ làm bát ăn. Ai ngờ, hắn lại muốn cùng ta đánh cược..." Giọng nói Vệ Phóng đột nhiên thay đổi, mặt mày run rẩy, cúi thấp đầu, vẻ mặt ủ rũ: "Phồn Phồn à, huynh trưởng ta dù không phải lúc nào cũng thắng, nhưng cũng có vận đỏ khi đánh cược, mà cùng tên khất cái thối tha này đánh cược lại không giành được một ván thắng nào. Phồn Phồn, ta có phải muốn đến tiểu Phật đường của tổ mẫu thắp lò hương, bái Phật chăng? Bồ Tát suốt ngày trong đó cũng thanh nhàn vô vị, ta cúng một bộ xúc xắc cho các vị? Hay là một đôi lục cờ? Hay là đốt chút người giấy..."
Vệ Phồn vội vàng khẽ đẩy hắn một chút. Nếu Quốc phu nhân nghe được, chắc chắn sẽ không thể không tế ra ván lim để đánh hắn. Nàng trong lòng nghi ngờ tên khất cái kia đã bày trò lừa gạt Vệ Phóng, bèn hỏi: "Ca ca cùng tiểu khất cái đánh cược gì?"
Vệ Phóng đầu rủ thấp hơn nữa: "Ta biết muội muội nói bóng nói gió, nhưng chúng ta cược rất là tùy tiện, chỉ cược người khách thứ ba mươi qua đường là nam hay là nữ. Tên khất cái thối tha cứ như thể hắn mở được thiên nhãn vậy, nói nam là nam, nói nữ là nữ, mười ván cược thì đúng cả mười, khiến ta tức chết mất thôi. Ta cũng nghi hắn giở trò, hôm nay liền chọn cửa hàng của nhà mình, cược khách bước vào là chân trái hay chân phải..." Vệ Phóng khẽ cắn môi, nuốt những lời lẽ bất nhã vào trong.
Vệ Phồn vừa thấy lạ lùng lại vừa buồn cười: "Ca ca lại thua nữa sao?"
Vệ Phóng ngửa mặt lên trời thở dài, trăm mối vẫn không giải thích được: "Chuyện này không thể tưởng tượng nổi! Từ trước đến nay đánh cược không có cách nào thắng chắc, tên khất cái thối tha kia sao lại mười lần cược thì đúng cả mười?" Hắn nghĩ nửa ngày, thì thào lẩm bẩm tự nói: "Có phải tổ phụ bất kính quỷ thần nên liên lụy đến ta chăng? Vận đỏ của ta sao lại kém đến mức này? Thật là kỳ lạ và đáng trách thay!"
"Cái đó... tiểu khất cái kia có điểm gì lạ lùng không?" Vệ Phồn hỏi.
Vệ Phóng trầm ngâm một lát, nói: "Ngày thường thì không có gì sai, tắm rửa sạch sẽ nói không chừng còn có chút tuấn tú. Chậc, chẳng làm gì tốt lành mà lại đi làm khất cái thối tha, thật là quái gở."
Hai huynh muội nhìn nhau một chút, một người bên trái, một người bên phải chống cằm, cùng nhau suy nghĩ về sự kỳ quặc đó. Suy nghĩ thật lâu, hai người cũng không nghĩ ra được điều gì. Vệ Phồn vỗ tay một cái, cười nói: "Thua thì thua, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Vẫn là đi trước dùng bữa tối cùng tổ mẫu quan trọng hơn."