Các thê thiếp cũng sốt ruột, có người tìm bùa cầu con, có kẻ uống thuốc sinh nở, uống đến nỗi khắp thân nồng nặc mùi thuốc, vị đắng ngấm tận xương tủy, nhưng vẫn không cầu được một mụn con nào.
Vệ Hứa phiền muộn không nguôi, suy nghĩ hồi lâu, hắn càng nghĩ càng thấy nguyên do là vì thiếp hầu vẫn chưa đủ. Thế là hắn càng ra sức rước thêm thị thiếp vào nhà. Hậu viện càng thêm xôn xao với những tiếng nói cười của giai nhân, đủ loại mặt đen, mặt trắng, mặt đỏ, đủ kiểu lời lẽ tranh giành, đủ trò đấu đá nội bộ... Mới bước vào, cứ ngỡ như lạc vào chốn Yên Hoa Liễu ngõ.
Vệ Hứa vì một viện nữ nhân này mà hao tâm tổn trí, hai mươi tuổi mà trông như ba mươi, ba mươi tuổi mà trông như năm mươi. Lại thêm sa đà vào tửu sắc, không biết giữ gìn sức khỏe, đứng cạnh huynh trưởng, hắn giống hệt phụ tử. Vệ Hứa vốn đã có tâm bệnh, tức giận đến nỗi toàn thân co giật, vừa ngã vật xuống đất, nằm liệt trên giường không dậy nổi.
Mâu thị tuy nóng lòng vì nhị tử không có dòng dõi để kế thừa hương hỏa, nhưng cũng không thể vì thế mà không biết thương xót bản thân. Vì sinh con trai mà ngày thường mình hóp má gầy xương, một cái mạng đi mất nửa. Nàng lấy lòng từ mẫu khuyên Vệ Hứa rằng chuyện con cái là do trời định, không thể quá phận cưỡng cầu.
Vệ Hứa khóc lớn, hắn nghĩ, mẹ hắn đây là đã xác định hắn mệnh không có con rồi.
Vệ Hứa rất u oán, rất phẫn nộ, không chịu phục. Vừa dưỡng xong thân thể, hắn liền không kịp chờ đợi cùng thê thiếp hoan ái. Thật vất vả lắm, có hai thiếp thất mang thai, nhưng Vệ Hứa vì lao lực quá độ mà lại nằm liệt trên giường không dậy nổi.
Dù sao cũng có hy vọng, Vệ Hứa vừa uống thuốc vừa trông mong có con trai. Mười tháng hoài thai, dưa chín cuống rụng, lại là hai tiểu nữ nhi. Vệ Hứa như bị sét đánh, thê thiếp khóc òa thành một đoàn. Khóc xong, họ lại không ngừng cố gắng, dù sao thì sức khỏe của Vệ Hứa cũng đã điều dưỡng gần như ổn định, có thể tiếp tục sinh con.
Vệ Hứa cứ thế sinh con, điều dưỡng, rồi thất vọng... Cứ lặp đi lặp lại mãi. Hắn càng ngày càng già nua, sức khỏe càng suy bại, bệnh tật liên miên, cứ ngã lên ngã xuống, nhưng vẫn không chết. Đầu bạc da mồi, mà hắn vẫn còn muốn rước thêm một phòng thiếp thất trẻ tuổi để sinh con trai.
Vợ hắn là Lâm thị sớm đã nguội lạnh tâm can, nghĩ Vệ Hứa đại có lẽ đã chú định mệnh không con, cưỡng cầu vô ích. Thấy Vệ Hứa già đến không còn ra hình người, hai cánh tay run rẩy như cánh quạt xay gió, mà vẫn còn mơ mộng có con trai, nàng nghĩ thà nhận nuôi một người làm con thừa tự thì có lẽ sẽ khả thi hơn.
Vệ Hứa sao chịu làm theo. Lão nhân gia ấy phấn đấu cả một đời, không đến tắt thở tuyệt không nhận thua. Tức giận đến nỗi Lâm thị rất muốn cho hắn ăn một viên tiên dược mà công công để lại để tiễn hắn về tây thiên. Giết chồng thì không được, nhưng Lâm thị đợi được, nàng ngược lại muốn xem Vệ Hứa này muốn chết mà không chết được, liệu có thể chống đỡ được mấy năm? Nếu còn không chết... Lâm thị rất là hiền lành rộng lượng lại cho Vệ Hứa mấy thông phòng.
Vệ Hứa tức giận đến suýt ngất đi. Giai nhân mỹ thiếp, mông cong ngực đầy, nhìn thôi đã thấy đầy sức sống, đáng tiếc hắn hữu tâm vô lực. Bất quá, hắn nghĩ chỉ cần điều dưỡng tử tế, uống thêm chút thuốc bổ, đợi khi thân thể linh hoạt hơn một chút, vẫn có thể làm được việc gì đó.
Lâm thị nhẫn nhịn gần mười năm, cuối cùng Vệ Hứa cũng sắp chết. Trước khi chết, hắn hoảng hốt nghĩ đến: mình liên tiếp sinh mười mấy nữ nhi, mà một mụn con trai cũng không có, sau khi chết đến trước mộ phần hóa vàng mã cũng chẳng có ai. Buồn rầu từ đó mà đến, hắn kéo tay huynh trưởng Vệ Tuân nghẹn ngào rơi lệ.
Sắp chết, hắn muốn nhận một đứa con trai làm con thừa tự dưới gối.
Vệ Tuân thở dài, đem con thứ Vệ Lạp ghi vào danh nghĩa của Vệ Hứa.
Vệ Hứa không cam lòng không muốn nhắm mắt. Lâm thị vừa gào khóc vừa niệm Phật, trời có mắt rồi, sao lại phí phạm ngần ấy năm tháng mà bây giờ hắn mới chết? Dù sao đi nữa, nhị phòng Vệ gia cuối cùng cũng có hậu duệ, Vệ Lạp lại có thêm một tấm bài vị cha.
Tước vị Vệ gia vốn nên đời đời giảm dần, tất cả đều nhờ đế sủng mà cưỡng ép thế tập đến đời thứ ba. Nếu lại thế tập tiếp thì thật không tưởng nổi, lẽ nào có thể cùng đất nước tồn tại mãi không đổi hay sao? Vệ Tuân chuyên tranh cãi với thần phật, nhưng lại rất được ông trời chiếu cố, hậu viện của hắn thanh tĩnh chỉ có một vợ một thiếp, thê thiếp đã sinh cho hắn ba đứa con trai và một đứa con gái.
Trưởng tử tên là Vệ Giản, nhị tử là Vệ Tranh, tam tử là Vệ Lạp.
Nhị tử và tam tử nhìn qua liền biết là dòng dõi Vệ gia, ngày thường tú mỹ, nhưng lại là một đám cỏ rác, văn võ không thông, lục nghệ không tinh, chỉ biết sống phóng túng uổng phí thời gian.
Vệ Giản thì khác, hắn là đóa kỳ hoa duy nhất của Vệ gia. Tuấn tú chói mắt, không bao lâu đã có sự lanh lợi. Thông minh thì cũng thôi, trên đời này người thông tuệ đếm không xuể, nhưng ít có người nào không kiêu căng, không nóng nảy mà lại biết cầu tiến, Vệ Giản chính là một người như thế. Hắn biết rõ cục diện khó khăn của Vệ gia. Trong nhà may mắn được công lao phò tá vua từ thuở hàn vi, được tước vị, nhưng nhiều năm chưa lập được công trạng nào. Ngoài cha hắn là Vệ Tuân ra, nhưng những việc Vệ Tuân làm đều nửa khen nửa chê, khó nói được bao nhiêu là có ích. Từ khi trút được gánh nặng trong lòng, Vệ Tuân liền không còn làm mưa làm gió nữa, an nhàn sống qua ngày.
Quân tử chi trạch, năm thế mà chém. Nếu nhà mình không tiến thêm tấc nào nữa, sẽ dần dần bị chôn vùi trong những biến đổi khôn lường. Sóng lớn đãi cát, không muốn như cát chảy theo dòng nước mà qua đi, thì phải trở thành vàng thật mà lưu lại bên bờ.
Vệ Giản đã có những lo lắng lâu dài, lại kiên nhẫn rèn giũa tính nết, ngày đêm khổ đọc, vẫn không quên khuyên Vệ Tuân ra lệnh ước thúc đệ tử trong tộc. Các quan huân quý đã gặp qua Vệ Giản, đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, mộ tổ Vệ gia sao lại bốc lên khói xanh, lại sinh ra một hậu duệ có tiền đồ đến thế. Nếu không xảy ra chuyện tổn thương trọng đại mãi mãi, Vệ gia nói không chừng sẽ lại có một phen khởi sắc.
Vệ Giản quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người. Tài hoa đầy bụng, dung mạo như trích tiên, tiến thoái giữa chốn quan trường luôn thong dong tự tại. Không bao lâu, hắn được tuyển làm thái tử thư đồng, sau đó được thăng chức vào Đông Cung Chiêm Sự phủ, thỏa đáng trở thành thành viên thân tín của thái tử. Sau lễ đội mũ, hắn lại cưới nữ tử Tạ gia...
Một đám phế vật hoàn khố của Vệ gia liền chỉ trông cậy vào Vệ Giản, kẻ đứng đầu đang lên như diều gặp gió, để có thể theo hắn mà đắc đạo thăng thiên.
Đáng tiếc thay, phúc vận của Vệ gia đã gần như cạn kiệt.
Trong cung, Ngụy phi nổi điên, hạ độc thái tử. Lúc ấy thái tử đang thiết đãi tiểu yến mời thân tín uống rượu tâm sự, những người trong yến tiệc không một ai may mắn thoát khỏi, nhẹ thì nôn mửa, nặng thì thương tổn phế phủ. Vệ Giản là người xui xẻo nhất, tại chỗ nôn ra máu mà mất mạng.