- Hà Bá gia đã từng nghe nói qua về Đông Hải long cung?
Quy Uyên hỏi.
- Ha ha, Đông Hải long cung uy danh hiển hách, làm sao chưa nghe nói qua được?
Trần Cảnh đáp lời, lòng còn có một câu “còn giết qua cả thái tử Long tộc kia mà” nhưng lại không nói thành lời. Cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn nghĩ kẻ tới từ biển tự xưng là thái tử kia không thể là Long tộc được. Giao Long vương năm xưa uy thế trùng trùng, còn gã kém xa lắc.
- Thật ra thế nhân không biết, Đông Hải long cung này chẳng qua chỉ là một chi rất nhỏ của Long tộc mà thôi. Bọn họ căn bản không đại biểu cho một mạch Long tộc được.
- A?
Tượng thần Trần Cảnh đứng thẳng trên lưng Hồng đại hiệp. Nó đang cố hết sức ngự sóng mà đi, những nơi đi qua, sương mù giăng phủ, người phàm không thể nhìn thấy gì. Còn Quy Uyên lướt sóng đi bên cạnh, không thấy người y động, chỉ thấy cả người y như trôi đi theo con sóng.
- Trời đất này vốn là một vùng hỗn loạn, rồi mới dần diễn hóa thành một phương thế giới. Trời đất diễn hóa, tự nhiên có sinh linh xuất hiện. Trong đó có một loại sinh linh tên là Thương long, có pháp lực thông thiên triệt địa, sinh ra chín người con. Mà nó còn dùng đại pháp lực trong trời đất này dựng nên Long môn. Phàm là sinh linh có cơ duyên gặp được Long môn, đi xuyên qua đó thì huyết mạch đều có thể được chuyển hóa, có được thần thông của Long tộc. Đến khi thời điểm trời đất có biến, trời long đất lở, Yêu đế Đế Tuấn xuất thế, Đông hoàng hiển uy, lập nên Thiên cung Yêu tộc trên đỉnh Bất Chu Sơn. Sau khi Thương long chết đi, chín đứa con thuộc Long tộc của nó bị Đông hoàng bắt, bị đánh nhập cấm chế vào, bắt đeo dây cương lên người làm thú kéo xe.
Quy Uyên bình thản kể lại, nhưng Trần Cảnh cảm nhận được trong đó là cả một lịch sử bụi bặm nhuốm đầy tang thương. Như thể hắn vừa vạch nhẹ lên một tầng phong ấn đã bị mưa gió ăn mòn đến không còn gì nữa, thấy được một thứ vốn chẳng có gì quan trọng bên trong. Đến khi nhìn kĩ, lại phát hiện đó là một bộ hài cốt in đậm dấu tích lịch sự nằm đó, im lặng, tản ra khí tức loang lổ mà tang thương.
Thật ra truyền thuyết về Long tộc không nhiều, chủ yếu là liên quan tới danh tiếng của Ti Vũ long thần ở Đông Hải long cung. Long thần chưởng quản thủy vực, điều hòa coi sóc mưa nắng bốn mùa trong trời đất. Nhưng không ngờ Ti Vũ long thần của Đông Hải long cung làm nên thanh danh cho cả Long tộc lại chỉ là chi nhỏ của Long tộc mà thôi.
- Chín rồng kéo xe cho Thiên đế mỗi khi xuất hành trong truyền thuyết, lại chính là chín người con của Thương long sao?
Trần Cảnh không thể tin được mà hỏi lại.
Quy Uyên vẫn bình thản trả lời:
- Đúng vậy, chính là con của Thương long.
- Vậy, sau đó thế nào?
Trần Cảnh hỏi, ngay cả Hồng đại hiệp cũng tập trung tinh thần lắng nghe.
- Sau đó… sau đó Bất Chu Sơn bị sụp đổ, Thiên cung bị diệt, chín người con của Thương long được Tây Phương giáo chủ cởi bỏ cấm chế. Từ đó bọn họ vào Tây Phương giáo, làm Thiên Long hộ pháp.
Quy Uyên nói:
- Tiếp sau nữa, Ngọc hoàng Hạo Thiên lập lại Thiên đình, bèn tìm một sinh linh có long mạch, phong là Ti Vũ long thần.
Trần Cảnh lại lần nữa nghe đến sự tích của Thiên cung Yêu tộc. Kết hợp với những gì mình nghe được nhiều năm qua, hắn đã hiểu rõ hơn về sự biến hóa của trời đất. Chí ít cũng đã có được một tiến trình lịch sử rõ ràng.
Trời đất từ lúc ban đầu diễn hóa ra, sinh linh được sinh ra, trải qua rất nhiều năm hỗn loạn. Mãi đến khi Đế Tuấn xuất hiện, mới hợp nhất được tất cả yêu linh tu sĩ trong thế gian, lập nên Thiên cung. Tiếp nữa, là vì tranh đoạt lấy quyền khống chế phép tắc của trời đất mà hắn cuối cùng bị giết. Ngọc hoàng Hạo Thiên mới lập lại Thiên đình. Mãi cho đến cách đây hơn ngàn năm, Thiên đình lại biến mất lần nữa, rồi sau đó đến cảnh trời đất loạn lạc trước mắt.
Trần Cảnh thầm suy nghĩ trong lòng. Đột nhiên hắn nghĩ tới người tên Nam Lạc. Tựa như người đó không thoát được liên quan tới việc Thiên cung Yêu tộc và Thiên đình Ngọc hoàng Hạo Thiên bị diệt.
Sau khi nghĩ đến mấy chuyện này, một lúc sau hắn mới hồi phục tinh thần, lại hỏi:
- Vì sao Tiểu Bạch Long kia lại là tiểu công chúa? Rốt cuộc nàng có thân phận thế nào? Mà thân phận của ngươi là gì?
Một vùng sương mù theo sóng lan tràn đi xuống. Trong đó có một con tôm đỏ thẫm to lớn chở theo một pho tượng thần, lướt nhanh hơn tuấn mã.
Hai bên bờ sông là từng dãy núi xanh, ở giữa là một dải nước trắng trải dài.
- Tổ tiên ta từng là Quy tướng tọa hạ của Thương long. Sau vài lần đại kiếp nạn, huyết mạch may mắn còn tồn tại. Trong đại kiếp nạn ngàn năm trước, ta cũng may mắn thoát mạng.
Quy Uyên vẫn bình thản trả lời.
- Vậy sao ngươi lại đến Kinh Hà?
- Bởi vì tiểu công chúa ở đó.
- Tiểu Bạch Long?
- Đúng vậy a, ta cảm ứng được nàng ở quanh đó, cho nên ta theo tới. Mãi sau này mới gặp được nàng.
- Tiểu Bạch Long kia có thân phận gì?
- Năm đó chỉ có tám người con của Thương long gia nhập vào Tây Phương giáo, người nhỏ nhất đã rời đi. Nàng chính là Tiểu Bạch Long. Trong cơ thể nàng có khí tức Long tộc thuần túy, người khác không cảm giác thấy, nhưng ta cảm nhận được. Bộ tộc ta mấy đời đều làm Quy tướng, khi kẻ nào được xác nhận có tư cách thành Quy tướng đều sẽ được khắc vào thần thức một loại ấn kí, thể hiện trung thành với Long khí. Hơn nữa, ấn kí này truyền thừa được. Năm đó ta được truyền thừa, là Quy tướng của thế hệ này, ta có trách nhiệm bảo hộ tiểu công chúa.
Trần Cảnh nghĩ đến chuyện Tiểu Bạch Long thần kỳ, bèn cảm thán:
- Khó trách nàng thần kỳ như vậy. Tùy tay cầm cũng là pháp bảo, có thể niệm ra được “Thiên Yêu hóa hình thiên”.
- Có lẽ người không biết, “Thiên Yêu hóa hình thiên” kia là do Thương long soạn ra cho yêu linh trên thế gian này. Tuy ta luôn biết nàng ở quanh Tú Xuân loan, nhưng vẫn không xác định chính xác là ai cả. Ngày đó nghe thấy nàng niệm “Thiên Yêu hóa hình thiên” mới chắc chắn được.
Trần Cảnh lẳng lặng nghe, mới lựa lúc hỏi:
- Vậy sau đó ngươi đã đi đâu?
Quy Uyên hiểu là hắn hỏi chuyện xảy ra sau khi y biến hóa xong, chuyển Tử Mộc trâm của Diệp Thanh Tuyết đến, bèn trả lời:
- Sau khi chuyển Tử Mộc trâm xong, ta đến núi Phương Thốn cùng với Diệp tiên tử. Rồi nàng nhờ ta chuyển quyển “Thần Du Tinh Không quyết” trộm ra đưa đến tay người. Sau lần đó, chúng ta cũng phân tách ra.
- Ngươi cùng đi vào núi Phương Thốn với Diệp sư tỷ.
- Ừ, ta đi cùng với Diệp tiên tử, tiến vào núi Phương Thốn. Sau khi chúng ta đi ra, nàng bèn đi qua La Phù, còn ta thì quay trở lại. Sau đó, ta liên tục đi qua vài nơi khác, rồi mới đến Thiên trì ở núi Thiên Sơn.
Trần Cảnh nghe nhắc đến sư tỷ, tâm tư chợt dao động. Sau lại nghe thấy nói đến Thiên trì núi Thiên Sơn bèn hỏi:
- Thiên trì? Đó là nơi nào?
- Là chỗ ở của Tổ long Thương long năm xưa. Nơi đó từng là Long cung, có thể cởi bỏ được phong ấn cho công chúa.
Quy Uyên đáp:
- Sau đó ta đến vài nơi nữa, rồi đi tìm tiểu công chúa, cùng đến Đông Hải. Mãi cho đến khi tiểu công chúa bị vây khốn trong giếng Tù Long.
Hai người thuận theo đường sông mà đi xuống. Có những khúc sông hình thành nên thác nước, bọn họ cũng thoải mái theo thác nước đổ xuống.
Dòng chảy Kinh Hà lúc nhanh lúc chậm, khi phẳng lặng khi nhỏ hẹp khúc khuỷu cuộn trào. Hai bờ sông có thành trấn, có sát bờ hoặc cách sông một khoảng xa. Thỉnh thoảng bọn họ còn nhìn thấy hai đội quân chiến đấu ngay cạnh con sông, chém giết thành dòng máu nhỏ chảy vào nhánh Kinh Hà, hấp dẫn vô số đám tôm cá tới rỉa mồi.
Bọn hắn không ngừng lại mà một đường xuôi dòng xuống hạ du. Nghe được Quy Uyên nói qua rất nhiều bí văn chưa từng nghe tới, mặc dù phần lớn là chuyện của Long tộc nhưng cũng khiến hắn có thêm nhiều nhận thức đối với thế giới, xuyên suốt từ thời viễn cổ đến bây giờ.
Không lâu sau cả bọn đã đến ngay cửa sông đổ ra biển. Trần Cảnh nhớ lại cảm giác của mình qua một đạo thần niệm nhỏ khi trước, cảm thấy biển khơi như thể một con hung thú khổng lồ đang há to miệng ra, tùy ý để các sinh linh lao vào trong bụng nó.
Lúc này đột nhiên hắn ngừng lại. Quy Uyên cũng ngừng lại theo, lại có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Trần Cảnh mới nói:
- Ở đây có một cô bé đang chịu ấm ức, ta đến gặp nàng một chút.
Trong lòng hắn, Nhan Lạc Nương vẫn mãi là một cô bé mười bốn tuổi, luôn mang theo cái vẻ bất lực mà kiên cường như lúc sắp bị tế vào dòng Kinh Hà để dẹp lửa giận của Cá Chép tinh xưa kia.
Quy Uyên không nói gì, Hồng đại hiệp theo ý Trần Cảnh bò lên khỏi bờ sông Kinh Hà. Một đường trèo đèo lội suối, tốc độ nó tuyệt đối không chậm so với lúc ở trong dòng Kinh Hà. Dưới áp lực đè nặng, quả thật nó tiến cảnh nhanh chóng.
Vượt qua hơn mười ngọn núi thì đã nhìn thấy trên đỉnh một ngọn núi xanh phía xa xa có một người lặng yên đứng đó. Giữa trời đất này, đó chỉ là một chấm đen nhỏ, cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng nhãn lực của Trần Cảnh rất tốt. hắn có thể nhìn thấy được cả y phục trên người nàng, vì mưa gió mài mòn mà sắp mục nát cả.
Tóc nàng rối tung, bay loạn trong gió. Trên lưng nàng vẫn là một thanh kiếm màu trắng bạc dựng thẳng đứng. Chuôi kiếm chỉ lên trời, như tôn thêm cảm giác cao ngất như tùng trên người nàng.
- Lạc Nương muội muội, Hà Bá gia tới thăm muội đây.
Từ phía xa, Hồng đại hiệp đã rống lớn, còn dùng tốc độ nhanh nhất vọt qua.
Bên tai Nhan Lạc Nương nghe thấy mấy âm thanh văng vẳng này, trong lòng không hiểu sao lại khẽ thắt lại. Bởi vì âm thanh quá mức xa xôi, lại quá mức đột ngột nên nhất thời nàng còn chưa rõ là ở đâu truyền tới, cho nên liên tục nhìn khắp ba phía núi non. Mãi mới phát hiện một con tôm đỏ thẫm đang chở một pho tượng từ nơi xa đang thẳng hướng tới đây, chen tới đẩy đám cây cối bên đường dạt ra hai bên.
- Lạc Nương muội muội, lão tôm ta tới thăm muội đây.
Âm thanh thô to mà chói tai của Hồng đại hiệp truyền tới, sống mũi của Nhan Lạc Nương chợt cay xè, hai mắt không kìm nén được mà rơi xuống hai hàng lệ. Nàng vội lau sạch đi, muốn lau khô, nhưng nước mắt lại rơi nhiều hơn nữa, căn bản không cách nào ngăn dòng nước mắt chảy xuống.
Nàng từng rất nhiều lần phải bấu víu bên bờ sinh tử, rất nhiều lần nghĩ tới chuyện quay về miếu Hà Bá, phải trải qua rất nhiều lần cảm thấy vô lực và bàng hoàng, nhiều lần cảm thấy tâm tư và sức lực đã cạn kiệt. Nàng vẫn cố gắng gượng, muốn mình trở nên lăng lệ để không đánh mất uy nghiêm của Quảng Hàn.
Mà lúc này đây, nàng đột nhiên muốn được khóc một trận thoải mái.
Nàng dùng hai tay lau nước mắt, không muốn để Hà Bá gia nhìn thấy mình yếu ớt như vậy. Nàng muốn Hà Bá gia thấy được mình kiên cường thế nào. Nhưng mà… nàng không thể làm được, cảm thấy như thể tất cả nước mắt từ lúc còn nhỏ đến lớn lên đều hội tụ cả vào lúc này.
Hư không trước mắt nàng chợt chuyển động, một luồng sáng nhu hòa lóe lên. Rồi một pho tượng thần từ hư không hiển hóa đi ra.
- Hà Bá gia…ưm hu hu…
Vừa nhìn thấy tượng thần xuất hiện trước mặt, Nhan Lạc Nương chỉ kêu lên một tiếng Hà Bá gia, rồi sau đó không nói nên lời, chỉ bật khóc hu hu.
Trần Cảnh đột nhiên muốn xoa nhẹ lấy đầu nàng. Lòng chợt động, tay của tượng thần cũng động, động tác chậm chạp giơ cao tới đầu vai Nhan Lạc Nương. Nhưng hắn lại thu tay trở về. Cánh tay tượng thần động đậy nằm ngoài dự liệu của Trần Cảnh, có điều hắn không dám đụng tới đầu hay bờ vai của Nhan Lạc Nương, bởi vì hắn còn chưa rõ lực lượng của thân thể tượng thần thế nào.
- Khóc đi, ấm ức gì thì cũng hãy khóc ra hết đi.
Trần Cảnh nói với thiếu nữ từng vớt mình lên khỏi dòng Kinh Hà, mới chớp mắt đã trở thành chưởng giáo của một phái rồi.
- Ta không khóc, ta không thể khóc. Ta còn muốn đến hỏi Nguyệt Hà dựa vào đâu dám làm chủ gả đệ tử Quảng Hàn đi. Ta muốn đến hỏi chưởng môn Bồng Lai xem, sao ông ta lại muốn kéo tất cả đệ tử Quảng Hàn ta vào môn phái của ông ta.
Nhan Lạc Nương vừa lau nước mắt, vừa lớn tiếng nói. Tuy rằng nói mình không khóc, nói mình không thể khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống, giọng điệu cũng đầy nức nở.
- Cô chỉ muốn tìm Nguyệt Hà và chưởng môn Bồng Lai hỏi một chút chuyện thôi sao?
Trần Cảnh hỏi.
Nhan Lạc Nương xoay người nhìn về một phương xa, vẫn còn lau nước mắt, nói tiếp:
- Không, ta muốn cho bọn họ biết truyền thừa Quảng Hàn cung chưa đứt, Quảng Hàn cung còn có Quảng Hàn kiếm, còn có Nhan Lạc Nương ta. Ta mới là Quảng Hàn cung chủ.
Nàng vừa khóc, vừa nói ra câu này. Trần Cảnh cảm nhận được trong tiếng nức nở, còn có một loại sát khí thâm trầm.
- Được. Phải để bọn họ biết Quảng Hàn cung có Nhan Lạc Nương, mà sau lưng Nhan Lạc Nương còn có một Hà Bá gia nữa.
Không rõ Trần Cảnh có bị ảnh hưởng bởi Nhan Lạc Nương hay không, mà trong giọng nói cũng trĩu nặng sát khí.