Đào góc tường của hiệp hội Ma Pháp bị hội trưởng của bọn họ bắt được, việc này khiến Trần Lạc có hơi xấu hổ.
Cũng may hắn mặc áo choàng đen che kín mặt, Angus không thấy rõ nét mặt của hắn lắm.
Angus cũng không so đo, mà nhìn Trần Lạc, hỏi bằng giọng đầy hứng thú. "Không biết ngài muốn làm ăn gì. Có lẽ, chúng ta còn có thể hợp tác."
Thần Toán Học, người khai sáng hệ ma pháp thứ năm, Ma Pháp sư thần bí không rõ thực lực. . . , mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, hiệp hội Ma Pháp đều phải xây dựng mối quan hệ với hắn càng thêm chặt chẽ hơn.
Angus đương nhiên sẽ không để chấp sự Jasmine đi, dù sao nàng là người duy nhất trong hiệp hội có mối quan hệ tương đối thân cận với Trần Lạc. Nếu như ngay cả nàng cũng rời khỏi, hiệp hội Ma Pháp còn muốn xây dựng quan hệ với hắn, độ khó sẽ lớn hơn rất nhiều.
Nhắc nhở của Angus ngược lại để Trần Lạc nhớ tới, hiệp hội Ma Pháp ngoại trừ chứng nhận đẳng cấp Ma Pháp sư, còn cung cấp cố vấn ma pháp, buôn bán tài nguyên về ma pháp, bọn họ cũng có dịch vụ của chính mình.
Trần Lạc không có kinh nghiệm làm ăn, cân nhắc đến bản thân chưa từng xây dựng hệ thống thương nghiệp nên sẽ lãng phí thời gian dài, mới khiến cho hắn vẫn mãi do dự đến bây giờ.
Nếu như có thể hợp tác với hiệp hội Ma Pháp, hắn lập tức có thể giao tất cả việc vặt vãnh cho bọn họ, hắn chỉ ngồi không lấy tiền.
Dù sao, vật này do hắn dùng 100 đồng vàng mua được, trừ cái đó ra, hắn kỳ thật cũng không bỏ ra cái gì.
Hắn cũng không cần lo lắng sản xuất và tiêu thụ, cũng không cần lo lắng đối thủ cạnh tranh. Ở Lorrain, vẫn chưa có người nào dám trắng trợn nhổ lông dê của hiệp hội Ma Pháp.
Nghĩ tới đây, Trần Lạc nhìn về phía Angus, nói: "Ta có một loại trang bị có thể giảm xuống tiêu hao tinh thần lực trong lúc phi hành trên phạm vi lớn, thậm chí có thể khiến cho Phong hệ Ma Pháp sư sơ cấp nắm giữ Phi Hành Thuật sớm hơn một chút, không biết hội trưởng Angus có hứng thú hay không?"
Angus mừng rỡ, hỏi: "Có loại vật này?"
Chênh lệch đẳng cấp giữa các Ma Pháp sư là hàng rào không cách nào phá vỡ, không có tinh thần lực của Ma Pháp sư trung cấp thì không cách nào thi triển Phi Hành Thuật, đây là thường thức chung của mọi người.
Nếu có người có thể phá vỡ lẽ thường này, như vậy tất nhiên sẽ châm ngòi cho một cuộc cách mạng ma pháp.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, Phi Hành Phụ Trợ Khí của Daniel đến cùng có tác dụng hay không để Angus thử một chút thì biết.
Là Đại Ma Pháp Sư, ma pháp hệ Phong của Angus chưa hẳn kém hơn Phong hệ Ma Pháp sư cao cấp bình thường.
Ma Pháp sư sơ cấp sử dụng thứ này, có lẽ tinh thần lực còn không quá đầy đủ, nhưng Angus thân là Đại Ma Pháp Sư, có thể đồng thời để cho mình và Phi Hành Phụ Trợ Khí lơ lửng, sau đó bay vụt trên không với tốc độ cao.
Angus đạp trên Phi Hành Phụ Trợ Khí bay vài vòng trên bầu trời của hiệp hội Ma Pháp. Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ rơi xuống.
Hắn ngạc nhìn nhìn vật dưới chân: “Nó vậy mà có thể thật sự giảm xuống tiêu hao tinh thần lực khi dùng Phi Hành Thuật. Có sự hỗ trợ của nó, lúc Ma Pháp sư phi hành có thể tiết kiệm rất nhiều tinh thần lực. . .”
Kỳ thật Phi hành khí giản dị này cũng không giảm xuống hạn mức tinh thần lực tối thiểu Phi Hành Thuật. Nó chỉ lợi dụng định luật Bernoulli cung cấp một lực nâng trong lúc Ma Pháp sư phi hành. Trên nguyên tắc, chỉ cần thuần thục kỹ thuật, Ma Pháp sư có thể không cần sử dụng tinh thần lực vẫn có thể bay lượn trên không. . .
Cho dù ở nơi không có ma pháp nguyên tố như Địa Cầu, cũng không ít người thích thể thao mạo hiểm như nhảy dù, Wingsuit Flying các loại.
Chỉ là đối với người bình thường mà nói, loại vận động này mặc dù kích thích, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận chính là một lần cuối cùng, nhưng đối với người có thể lơ lửng giữa không trung bất cứ khi nào như các Ma Pháp sư mà nói, căn bản không tồn tại vấn đề an toàn.
Nói cách khác, thể thao mạo hiểm ở hậu thế không thích hợp phổ biến với người bình thường, ở nơi này sẽ được hoan nghênh nồng nhiệt.
Angus suy nghĩ một lát, ý thức được đây có thể là một lần cải cách rất quan trọng trên đại lục Thần Ân. Có lẽ sẽ vĩnh viễn thay đổi cách di chuyển của Ma Pháp sư, đối với Ma Pháp sư mà nói, mỗi một phần tinh thần lực tiết kiệm, ở thời khắc mấu chốt, sẽ là một phần hy vọng bảo mệnh. Vật này tuyệt đối sẽ nhận được Ma Pháp sư hoan nghênh.
Ở trong đó ẩn chứa lợi nhuận quá lớn, cho dù là hiệp hội Ma Pháp cũng tâm động không thôi.
Trần Lạc nhìn Angus, hỏi: "Hội trưởng Angus, ngài cảm thấy chúng ta có thể hợp tác không?"
Angus không chút do dự đáp: "Đương nhiên có thể."
Hợp tác với hiệp hội Ma Pháp mặc dù muốn nhường ra một phần lợi nhuận, nhưng Trần Lạc lại có thể hoàn toàn làm một ông chủ chỉ phụ trách vung tay kiếm tiền giống như ở hiệp hội Toán Học. Bởi vì Trần Lạc chỉ cung cấp ý tưởng, những chuyện khác đều do hiệp hội Ma Pháp phụ trách, cuối cùng tỉ lệ chia lợi nhuận quyết định là bốn sáu.
Trần Lạc sáu, hiệp hội Ma Pháp bốn.
Nhìn như Trần Lạc chỉ đưa một ý tưởng, nhưng ở Thần Ân đại lục, giá trị của tri thức ở phía trên thể lực rất xa. Có lẽ trước kia mọi người đã nhận thức chung điểm này.
Angus đối với việc này cũng không dị nghị, nếu như làm ăn với những người khác, hiệp hội Ma Pháp sẽ lấy năm thành hoặc năm thành trở lên, nhưng ở một ít tình huống đặc biệt, đối với người đặc biệt, hiệp hội Ma Pháp cũng sẽ nhượng bớt quyền lợi của mình.
Dù sao, không có hiệp hội Ma Pháp, hắn còn những hiệp hội khác để lựa chọn.
Tuy nói mình không xuất ra lực vẫn chiếm lợi lớn, nhưng nếu mình tốn thời gian và tinh lực để vận hành, ích lợi hiển nhiên sẽ cao hơn.
Tất cả Trần Lạc vẫn có một loại cảm giác thua thiệt.
Hắn nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: “Hội trưởng Angus, nếu chúng ta đã hợp tác, ngài xem ma pháp biến thể và cải tiến của hiệp hội có thể giảm giá cho ta hay không?”
Angus sửng sốt một chút, sau đó nói: "Yêu cầu của ngài ta sẽ báo lên tổng bộ, nhanh nhất một tháng có thể cho ngài câu trả lời chắc chắn."
Đối với tiền bạc, Trần Lạc không có hứng thú gì.
Tiền mà hiệp hội Ma Pháp chia cho hắn, cuối cùng vẫn sẽ trở lại trên tay bọn họ.
Tính toán ra, hiệp hội Ma Pháp vẫn là bên thắng lớn nhất.
Hội giao lưu hôm nay mặc dù không thấy ma pháp hữu dụng gì mới, nhưng những thu hoạch khác lại không nhỏ, bàn bạc xong xuôi chuyện hợp tác, thời gian đã không còn sớm. Trần Lạc tạm biệt Angus, chuẩn bị về sớm một chút để ngủ.
Angus nhìn bóng lưng của hắn từ từ khuất dạng, trong lòng kinh dị không thôi.
Từ khi nhân loại bắt đầu sử dụng ma pháp, ma pháp vẫn một mực phát triển chậm chạp và bình ổn. Mặc dù lâu dài đến xem, so sánh với trước kia, hệ thống ma pháp hiện tại đã thay đổi rất nhiều, nhưng những thay đổi này cộng lại cũng không nhiều bằng trong một năm nay.
Đầu tiên là tổ hợp ma pháp, lật đổ nhận biết của các Ma Pháp sư, dẫn ma pháp bước vào thời đại của thiên tài, không chỉ có vương quốc Lorrain, quốc gia khác xung quanh cũng bắt đầu cố ý bồi dưỡng thiên tài có thiên phú này.
Mà đồ vật hắn vừa tận mắt chứng kiến, ở một đoạn thời gian trong tương lai, cũng chắc chắn sẽ mang đến thay đổi cực lớn cho thế giới.
Cũng may hiệp hội Ma Pháp nhanh chân một bước, nắm chặt lấy cơ hội này, mặc dù muốn chia cho hắn phần lớn lợi nhuận nhưng hiệp hội Ma Pháp vẫn thu lợi rất lớn.
Có đôi khi Angus cũng nghi hoặc, chẳng lẽ hắn thật sự như những người trong giới toán học kia nói, có trí tuệ như Thần. Nghe nói, trong mắt những học giả trong giới toán học, hắn đã có thể sánh vai với Chúng Thần. . .
Trên người hắn có quá nhiều bí ẩn, trong lúc nhất thời Angus cũng nghĩ không thông.
Trần Lạc rời đi không lâu, Brady gõ cửa phòng Angus, đi tới muốn báo cáo thứ gì, hắn chợt thấy đồ vật trên đất, kinh ngạc hỏi: "Hội trưởng đại nhân, thứ này làm sao lại ở chỗ của ngài?"
Angus nhìn hắn, hỏi: "Ngươi đã từng thấy thứ này?"
"Đã từng. . ." Brady khẽ gật đầu, đáp: "Một tên Ma Pháp học đồ xâm nhập vào hội giao lưu hôm nay, muốn bán thứ rác rưởi này cho hiệp hội Ma Pháp, bị ta từ chối. . ."
Động tác trên tay của Angus ngừng một lát, hắn ngẩng đầu hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Brady nói: "Hội trưởng yên tâm, lúc ấy ta cũng gọi người đuổi hắn ra ngoài, chỉ là không biết vì sao, Trần Lạc đại nhân giống như đối với nó cảm thấy rất hứng thú, còn bỏ 100 đồng vàng ra mua, 100 đồng vàng cũng không phải số tiền nhỏ, suy nghĩ của những người có tiền thật sự khó có thể lý giải được. . ."
Angus cúi đầu xuống, trầm mặc hồi lâu, mới lần nữa nhìn về phía Brady, nói: "Chấp sự Brady, ngươi qua đây, ta cho ngươi xem thứ tốt. . ."