Hội giao lưu tối nay, Trần Lạc bất ngờ thua hoạch không nhỏ, hắn vốn dĩ muốn ở lại nhìn xem có thể đào đến bảo bối gì hay không, nhưng Isabella xuất hiện để hắn bỏ đi kế hoạch này. Trên thế giới này, không có người nào so với Isabella và cô Britney quen thuộc Trần Lạc hơn, xem như Isabella trong thời gian ngắn không nhận ra hắn, nhưng tiếp xúc lâu dài nàng ắt hẳn sẽ sinh ra hoài nghi.
Vừa rồi trên lầu với Angus chậm trễ không ít thời gian, lúc Trần Lạc đi xuống, số người trong đại sảnh đã nhiều hơn gấp đôi.
Trong loại hội giao lưu ma pháp này, ngay cả Ma Pháp sư sơ cấp cũng rất ít, muốn tham dự ít nhất cũng phải có thực lực của trung cấp hoặc trở lên.
Trần Lạc thuận miệng hỏi: "Thành Yapool có nhiều Ma Pháp sư trung cấp trở lên như vậy sao?"
Jasmine đi bên cạnh hắn, giải thích: "Bọn họ không hoàn toàn là Ma Pháp sư, vì kết bạn với nhiều Ma Pháp sư mạnh mẽ hơn, có ít quý tộc và thương nhân cũng thường xuyên tham gia loại giao lưu hội này. . ."
Trần Lạc đã từng tham gia giao lưu học thuật một lần, còn lâu mới náo nhiệt bằng hội giao lưu của hiệp hội Ma Pháp.
Nhìn, mặc dù học giả và Ma Pháp sư đều có được địa vị không thấp, nhưng quan hệ của người trước thường thường chỉ cực hạn trong cộng đồng học giả, người sau lại là đối tượng tất cả mọi người muốn làm quen.
Thời điểm Trần Lạc và Jasmine đi về phía cửa, trong chớp nhoáng, Jasmine theo bản năng né tránh sau lưng Trần Lạc.
Trần Lạc kinh ngạc nhìn nàng một chút, hỏi: "Thế nào?"
Jasmine nhìn về phía trước, nhỏ giọng đáp: "Người vừa mới đi tới là tài vụ đại thần, mỗi lần hắn đến hiệp hội đều sẽ náo ra một chút chuyện tình không vui, chúng ta vẫn nên tránh hắn một chút. . ."
Trần Lạc nhìn theo ánh mắt của Jasmine thì thấy một tên mập mạp còn lùn hơn cả Toby, nhưng lại mập hơn hắn.
Tên mập mạp này mặc quần áo lộng lẫy, trên cổ đeo một dây chuyền bằng vàng óng ánh, trên năm ngón tay đều đeo một chiếc nhẫn, trên mỗi chiếc nhẫn đều khảm nạm châu báu. Lúc hắn đi tới, toàn thân cao thấp rất nhiều nơi đều lóe ra ánh sáng.
Trần Lạc còn là lần đầu tiên thấy tài vụ đại thần khoe khoang như vậy, vẻn vẹn nhìn những vật này trên người hắn, nói hắn không tham ô sợ rằng không có ai tin tưởng.
Nhưng mà có một chuyện vẫn để Trần Lạc nghi hoặc, hiệp hội Ma Pháp là địa phương nào. Ở vương quốc Lorrain, ngay cả hoàng thất cũng muốn cho bọn họ ba phần mặt mũi, chớ nói chi là một tên tài vụ đại thần nho nhỏ, không có lý do mỗi lần hắn náo chuyện ở hiệp hội Ma Pháp đều có thể bình yên vô sự rời đi, một mực phách lối đến bây giờ.
Jasmine giải thích: "Vị tài vụ đại thần này là em ruột của vương hậu nghe nói không thể tiếp tục chờ ở Vương Đô được nữa nên mới đến thành Yapool. Bởi vì thân phận của hắn, ngay cả thành chủ đại nhân cũng không thể đắc tội hắn. . ."
Khó trách mập mạp này phách lối như vậy, quốc vương bệ hạ cũng chỉ có một vị vương hậu, hiệp hội Ma Pháp không nhìn mặt mũi tài vụ đại thần, cũng phải quan tâm đến mặt mũi của vương hậu, quan tâm đến mặt mũi của quốc vương.
Điều này cũng giải thích vì sao thuế vụ của thành Yapool loạn rối tinh rối mù, cha của Isabella vẫn không động thủ với hắn.
Jasmine đưa Trần Lạc tới cửa, hắn dừng bước lại, nói: "Tốt, đưa đến nơi này được rồi, cô trở về đi."
Jasmine mỉm cười nói: "Đại nhân hẹn gặp lại."
"Jasmine hẹn gặp lại." Trần Lạc đi hai bước, lại quay đầu nhìn nàng một chút, nói: "Chúng ta là bạn bè, về sau lúc không có người, không cần gọi tôi là đại nhân. . ."
Jasmine mỉm cười khẽ gật đầu, lúc trở về đại sảnh, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói
"Đây là chấp sự mới đến của hiệp hội Ma Pháp hả, làm sao từ trước đến nay chưa từng thấy?"
Jasmine quay đầu lại, lập tức đáp: "Jasmine gặp qua tài vụ đại thần, tôi vừa mới trở thành chấp sự. . ."
Mập mạp với thân thể cồng kềnh vươn tay với nàng, trên gương mặt mỡ rung động mấy lần, hắn cười nói: “Chấp sự Jasmine, rất hân hạnh được biết cô.”
Sắc mặt của Jasmine hơi trắng bệch, không phải người hết sức quen thuộc và thân mật căn bản sẽ không dùng bắt tay để chào hỏi, nhưng hậu quả từ chối tài vụ đại thần trước kia nàng đã từng thấy, xem như hiệp hội Ma Pháp cũng sẽ không vì một tên chấp sự mà đắc tội tài vụ đại thần.
Ngay lúc nàng đang ngẩn người không biết làm thế nào, chợt có một bóng người từ phía sau đi tới, nắm lấy tay của nàng.
Isabella nhìn tài vụ đại thần một chút, hỏi: "Chú Valter, chú biết bạn của cháu hả?"
"Là cháu Isabella à. . ." Valter nhìn nàng, hỏi: "Hôm nay cha của cháu cũng tới sao?"
"Cha cháu ở chỗ này, chú Valter có thể qua bên kia tìm ông ấy." Isabella đưa tay chỉ về một phía nào đó, sau đó liền lôi tay của Jasmine, nói: "Chúng ta qua bên kia đi. . ."
Nhìn hai cô gái rời đi, trên mặt của Valter lộ ra thần sắc bất mãn, hắn lầm bầm: "Mỗi ngày Ouston đều tìm ta gây phiền phức, ngay cả con gái của hắn cũng đối nghịch với ta, lúc trước chị hai nên trực tiếp để cho ta làm thành chủ. . ."
Một tên tùy tùng phía sau hắn lộ ra vẻ xấu hổ, nói: “Thưa ngài hầu tước, từ khi thành lập vương quốc Lorrain, thành chủ thành Yapool đều do nhà Kravis đảm nhiệm, trừ phi Ouston phạm vào tội lớn. Nếu không xem như quốc vương bệ hạ cũng không thể trực tiếp để ngài làm thành chủ đâu ạ. . .”
Nét bất mãn trên mặt của Valter càng đậm, hắn lắc đầu nói: “Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải nghĩ cách giúp ta, nếu không ta trừ sạch tiền lương tháng này của ngươi!”
Tùy tùng kia giận mắng một câu trong lòng, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra, hắn gãi đầu đáp: “Thật ra cũng không phải không có cách. . .”
Lúc hắn thì thầm bàn tán với tài vụ đại thần, ở một bên khác, Isabella buông tay của Jasmine ra, hỏi: “Tiểu thư Jasmine, cô không sao chứ?”
Isabella kinh ngạc nói: "A, cô biết tên của tôi à."
Jasmine khẽ gật đầu, đáp: "Blair tiên sinh từng nói với tôi tên của ngài, lần này thật sự cảm ơn ngài ngài. . ."
"Bạn của Blair cũng là bạn của tôi, gọi tôi là Isabella được rồi. . ." Isabella khoát tay áo, nói: "Đúng rồi, cô cũng rất quen với Blair hả?"
Jasmine nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Cũng không có rất quen. . ."
Trên mặt của Isabella lộ ra vẻ tò mò, nàng hỏi: "Cô và Blair như thế nào biết nhau, lúc hắn với ở cô thường xuyên nhắc đến tôi hả. . ."
. . .
Sau khi Trần Lạc ra khỏi hiệp hội Ma Pháp thì tìm cơ hội đổi lại quần áo của mình.
Hắn mà mặc một thân áo choàng đen quay về trường học, vô cùng có khả năng bị cho là lưu manh lòng mang ý đồ xấu. Hắn về đến nhà thì thấy cô Britney đang ngồi trên ghế salon, hình như đang đọc sách.
Song, khi Trần Lạc đi về phía nàng, vài trang giấy trong tay Britney đột nhiên bốc cháy, sau đó trong phòng liền có một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn hết vụn tro tàn ra ngoài cửa sổ.
Trần Lạc kinh ngạc đứng tại chỗ, "Cô không sao chứ?"
"Không sao." Britney mỉm cười với hắn, chỉ là nụ cười này ở trong mắt Trần Lạc thấy thế nào đều hơi miễn cưỡng.
Nhưng mà cô Britney không giống với Isabella, cho dù thật sự có chuyện gì, nếu như nàng không nói, như vậy Trần Lạc cũng không thể nói hỏi được.
Mỗi người đều có bí mật bao gồm cả Trần Lạc, hắn cũng không hỏi đến cùng, im lặng một lát, hắn mới lên tiếng hỏi: "Vậy cô có đói bụng chưa, có muốn em nấu cho cô một bát mì không?"
Từ trước đến nay, Britney chưa bao giờ ăn đêm, lần này lại khẽ gật đầu.
Isabella vẫn trong độ tuổi phát triển, nàng thường xuyên ăn một ít trước khi đi ngủ, cho nên Trần Lạc đã chuẩn bị sẵn thức ăn đặt trong tủ lạnh.
Không lâu sau, một bát mì trứng chần nước sôi đã làm xong.
Britney yên lặng ăn hết mì, rồi ngẩng đầu nhìn Trần Lạc ngồi đối diện, nói: “Cám ơn em, Blair.”
Trần Lạc mỉm cười, nói sang chuyện khác: “Em vừa gặp Isabella ở hiệp hội Ma Pháp.”
Britney nhìn về phía hắn, hỏi: "Không bị nàng nhận ra chứ?"
"Không có." Trần Lạc lắc đầu, đáp: "Đối với chuyện như thế này, Isabella cũng không thông minh như vậy. . ."
Isabella mở cửa, từ bên ngoài đi tới, nghi hoặc Trần Lạc, hỏi: "Blair, cậu lại thừa dịp tớ không ở đây, nói xấu gì tớ với cô Britney phải không?"
Trần Lạc lắc đầu: "Không có. . ."
"Còn nói không có!" Isabella trừng mắt liếc hắn một cái, nói ra: "Tớ ở bên ngoài nghe thấy cậu nhắc đến tên tớ. . ."
Britney mỉm cười, nói: "Không có, Blair đang nói em rất thông minh đó."
Isabella không còn so đo chuyện này, đưa một hộp giấy nhỏ trong tay cho hắn.
Trần Lạc nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?"
Isabella lườm hắn một cái, nói: "Trước kia cậu không phải thích ăn bánh ngọt của Alice nhất sao, đây là tớ từ hiệp hội Ma Pháp mang cho cậu, hương vị rất không tệ. . ."
Ở hiệp hội Ma Pháp, Isabella thấy bánh ngọt ngon cũng có thể nghĩ đến mình, điều này khiến Trần Lạc cảm thấy rất vui mừng, không uổng công hắn hơn nửa đêm lúc nàng đói bụng còn lần mò nấu cho nàng bát mì.
Trần Lạc nhận lấy bánh ngọt, Isabella giống như ngửi thấy mùi gì, bỗng nhiên tiến lên hai bước tới gần Trần Lạc, nghi hoặc hỏi: "Blair, trên người cậu làm sao có mùi nước hoa hương hoa nhài. . ."