Nhìn mái tóc và đôi mắt màu đen của thiếu nữ kia, Trần Lạc có một cảm giác rất thân thiết.
Gặp nhiều người tóc vàng mắt xanh, lúc thấy người có màu mắt và tóc giống như mình, trong lúc nhất thời, Trần Lạc không thể dời đi ánh mắt.
Thiếu nữ kia cũng giống như vậy.
Các nàng ánh mắt đối mặt, lâu dài tại trên người đối phương dừng lại, nhưng không ai cảm nhận được mạo phạm, mặc dù không có lý do nhìn chằm chằm người khác nhìn, thật là một kiện rất mạo phạm sự tình.
Hồi lâu sau, thiếu nữ mới nhận ra có chút không ổn, nàng khẽ chào Trần Lạc rồi quay người rời đi.
Ánh mắt của Trần Lạc vẫn y nguyên nhìn theo hướng của nàng biến mất.
Hắn thích mái tóc màu hạt dẻ của cô Britney, thích đôi mắt màu lam nhạt như bầu trời của Isabella, nhìn thấy tóc nâu mắt xanh cũng sẽ có cảm giác thân thiết, nhưng cảm giác đó lại không giống như thiếu nữ kia mang đến cho hắn.
Wilker đứng bên cạnh Trần Lạc, nói với giọng mỉa mai: "Đừng xem, xem như ngươi thích nàng, các ngươi cũng không có bất luận khả năng gì."
Thiếu nữ đã đi rất xa, Trần Lạc nhìn hắn, hỏi: "Ngươi biết nàng?"
Wilker lườm hắn, kinh thường nói: "Phàm là con gái xinh đẹp ở Vương Đô, không ai ta không quen biết."
Trần Lạc hỏi lại: "Nàng là nguời của gia tộc nào?"
Wilker dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trần Lạc. "Ngươi đừng suy nghĩ, nàng không thuộc giới quý tộc Lorrain, làm bạn chung lớp, ta khuyên ngươi từ bỏ suy nghĩ này đi. Mặc dù các ngươi đều là tóc đen mắt đen, nhìn vẫn rất xứng. . ."
Wilker nói nhảm quá nhiều, Trần Lạc không có ý định hỏi lại hắn , chờ đến buổi tiệc bắt đầu, hắn hỏi Kristen cũng như nhau.
Wilker lại chủ động giới thiệu: "Tasia, công chúa duy nhất của vương quốc Gaya, Nữ Vương tương lai, lần nay nàng và học giả Gaya đến viếng thăm Vương Đô ------ ngươi sẽ không quên ngươi đã từng đối với học giả Gaya làm gì chứ?"
"Tasia. . ."
Ánh mắt của Trần Lạc nhìn về phương hướng của thiếu nữ kia. Hắn cũng không tiếp tục hỏi Wilker nữa, chẳng qua hắn cảm thấy thiếu nữ có mái tóc và đôi mắt màu đen này nhìn rất thân thiết, cũng không phải thật sự muốn cùng nàng tiến lên bước nữa. Nếu như nàng là công chúa Gaya, như vậy Trần Lạc vẫn nên giữ một khoảng cách với nàng thì tốt hơn
Cho đến bây giờ, giới toán học còn chưa có kết luận về vấn đề Achilles và rùa đen, học giả toán học Gaya đối với tư tưởng học phái của mình sinh ra hoài nghi rất lớn, chỉ sợ không một ai trong bọn họ không hận chính mình.
Đối với người đến từ Gaya, hắn có thể tránh thì vẫn nên tránh.
Một bên khác, thiếu nữ kia đi đến một chỗ ngoặt thì có mấy bóng người đến chào đón. "Chào công chúa Tasia."
"Ngài Twain, ngài Benson . . . , chào buổi tối." Thiếu nữ cũng tiếng chào hỏi lại, sau đó nhìn về phía Benson, hỏi: "Ngài Benson, bệnh tình của ngài đã khá hơn chút nào chưa?"
"Cám ơn điện hạ quan tâm, tôi nghĩ tôi đã khỏi hẳn." Benson lộ ra nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Căn bệnh được gọi là "bệnh sốt rét" tại Lorrain, tại một vài quốc gia khác, nó được gọi là "Lưỡi hái của Tử Thần."
Tử Thần giơ lưỡi hái của mình, vô tình gặt lấy sinh mạng của con người.
Phàm là người mắc căn bệnh này , chờ đợi tử vong là kết cục duy nhất.
Benson cho rằng mình chết chắc, là phó hội trưởng của hiệp hội Khoa Học Gaya, hắn lại chết trong một chuyến viếng thăm học thuật. Điều này khiến hắn vừa sợ hãi vừa bi ai, nội tâm cũng vô cùng biệt khuất.
Nhưng thời điểm hắn tuyệt vọng nhất, hy vọng cũng theo nhau mà tới
Bác sĩ Lorrain vậy mà phát hiện ra thuốc chữa bệnh sốt rét, cướp đi lưỡi hái từ trong tay của tử thần. Nhờ vậy Benson cũng khỏi bệnh hẳn.
Taisa nhìn hắn, nói: "Ngài không nên cám ơn ta, mà hẳn nên cám ơn vị bác sĩ Lorrain kia."
Benson khẽ gật đầu một cách trịnh trọng. "Ngày mai tôi sẽ tự mình đi cám ơn vị bác sĩ vĩ đại kia."
Taisa cũng không tiếp tục bàn về chủ đề này, nàng quay đầu nhìn một cái, đột nhiên hỏi Twain: "Ngài Twain, ngài đã từng dẫn đầu đoàn học giả đến Lorrain, không biết ngài có quen biết quý tộc ở đây hay không?"
Chuyến viếng thăm của học giả Gaya lần trước tuyệt đối là hồi ức đau đớn và thê thảm nhất mà đời này Twain không bao giờ muốn nhớ lại. Chẳng qua công chúa đã hỏi, anh cũng chỉ đành kiên trì đáp: "Lần trước lúc tôi đến Lorrain, từng tham gia không ít buổi tiệc của giới thượng lưu, hầu hết quý tộc đều biết."
Taisa chỉ về một phía khác, hỏi: "Người thiếu niên kia ngài có biết hay không, hắn là người của gia tộc nào, tên là gì?"
Twain thuận theo ngón tay của nàng nhìn qua. Sau một khắc, sắc mặt trong chớp mắt từ hồng nhuận phơn phớt biến thành tái nhợt, ngay cả thân thể đều run lên một chút, anh run giọng nói: "Đáng chết, đáng chết, tại sao tên ma quỷ kia lại xuất hiện ở chỗ này, hắn nhẽ ra phải tại thành Yapool mới đúng!"
"Ma quỷ?" Taisa nhìn Twain, hỏi: "Ngài Twain, chuyện này rốt cuộc như thế nào, vì sao ngài gọi hắn là ma quỷ?"
Twain kích độc nói: "Không phải tôi kêu hắn là ma quỷ, mọi người ở Lorrain cũng gọi hắn như vậy. . . Điện hạ, hắn chính là Blair, ba bài toán kia do hắn đưa ra, rùa đen đáng chết cũng do hắn thả ra, cũng bởi vì hắn, trung tâm toán học của thế giới mới chuyển từ Gaya của chúng ta sang Lorrain!"
"Blair. . ."
Đối với cái tên này Taisa cũng không lạ lẫm.
Người giải câu đố Laus, người đoạt giải Edwin, phương pháp kỳ lạ giải bài toán chín cây cầu, ngay cả đại học giả Gaya đều khen không ngớt. Đương nhiên, Blair bị người dân Gaya ghi nhớ lại bởi vì một chuyện khác. Hắn dùng ba bài toán dựng hình bằng thước kẻ và compa đơn giản ngăn cản toàn bộ đoàn học giả Gaya, lại dùng một vấn đề về rùa đen để giới toán học nhấc lên một cơn giông bão, đến nay còn chưa lắng lại.
Lúc đầu, Gaya muốn thông qua việc chèn ép Lorrain để triệt để vững chắc địa vị của mình trong giới toán học, lại không ngờ rằng toàn bộ đoàn học giả bởi vì một mình Blair mà chạy trối chết trở về. Về sau, Hình học của Thần Toán Học làm cho Gaya hoàn toàn đánh mất vị trí trung tâm toán học của thế giới.
Hành động của Blair tại thành Yapool chính là ngòi nổ cho tất cả mọi chuyện.
Thậm chí, hắn để rùa đen tại Gaya được xem như là điểm gở, là biểu tượng của tà ác, bị nuôi dưỡng và buôn bán. . .
Tasia nhìn Twain, hỏi: "Hắn chính là Blair à, ngài Twain có thể nhận lầm hay không"
"Tuyệt đối sẽ không!" Twain khẳng định chắc nịch: "Tên ma quỷ kia có mái tóc và đôi mắt giống màu với công chúa, hắn có hóa thành tro tôi cũng nhận ra hắn!"
Bởi vì Blair, là một học giả toán học, bây giờ Twain thấy dựng hình lập tức đau đầu, bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, đều bị một con rùa đen chạy rất nhanh làm cho bừng tỉnh. Anh có thể nhận lầm bất luận kẻ nào, cũng sẽ không nhận lầm Blair.
Taisa nhìn qua phương hướng kia, trong mắt lóe lên những tia sáng kì lạ.
Trước khi nàng đến Lorrain, đại học giả đã từng nói với nàng, mấy chục bài toán Blair để lại cho Lorrain ẩn chứa chìa khóa mở ra cánh cửa tương lai của toán học, trừ việc đó ra, đại học giả cũng cho nàng một suy đoán.
Một suy đoán đủ để chấn kinh thế nhân.
Trước khi Tasia thấy Blair, nàng đã tưởng tượng qua vô số bộ dáng của hắn, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến hắn sẽ như thế này.
Vị thiếu niên từ một xứ xa lạ mang đến cho nàng cảm giác mà cha mẹ của nàng cũng chưa từng cho, một cảm giác thân thiết xuất phát từ linh hồn.
Lúc này, một học giả Gaya tiến lên hai bước, bỗng nhiên nói: "Điện hạ, tôi nghe nói thuốc chữa bệnh sốt rét do một người tên là Blair phát hiện, không biết có phải là Blair kia hay không . ."
Một thiếu nữ cách đó không xa nhìn về phía bên này, nàng chỉ vào phương hướng của Trần Lạc, mỉm cười nói: "Không sai, dịch bệnh ở Vương Đô do Blair giải quyết, nếu như các người muốn cám ơn hắn, hắn là ở chỗ này. . ."
. . .
Tiệc tối chậm chạp vẫn chưa bắt đầu. Trần Lạc có chút hối hận, ở đây chờ lâu như vậy, còn không bằng đến trễ một chút.
Ngay lúc hắn dự định đi dạo nơi khác, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Benson đi đến cạnh Trần Lạc, thử thăm hỏi: "Xin hỏi, ngài là Blair phải không?"