Tasia lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ngài hiểu lầm, Gaya là quốc gia tôn trọng chân lý, tại Gaya, tên của ngài cũng được các học giả tôn kính, vấn đề mà ngài đưa ra rất có ý nghĩa. Mặc dù chúng ta đều biết ngài Achilles có thể đuổi kịp rùa đen, nhưng chúng ta không cách nào giải thích nó. . ."
Benson đứng ở một bên, cũng không nhịn được hỏi: "Ngài Blair, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ thời gian và không gian thật không phải liên tục sao, thật sự tồn tại một đơn vị thời gian và không gian nhỏ nhất à?"
"Cái này, tôi cũng không biết. . ." Trần Lạc lắc đầu, đáp: "Bằng không tôi cũng sẽ không hỏi thăm học giả Gaya, hi vọng về sau có người có thể cho chúng ta đáp án chính xác."
Công chúa Gaya giống như không phải đến hưng sư vấn tội, chẳng qua coi như thế, Trần Lạc cũng không có ý định thảo luận cơ học lượng tử với bọn họ
Ngay cả cơ học vĩ mô các học giả ngay còn chưa nghiên cứu rõ ràng, lại đi nghiên cứu vi mô, quả thực là tự đày đoạ bản thân.
Tasia mỉm cười nói: "Ngài Blair thật sự là một học giả vĩ đại, chúng ta còn muốn dừng chân lại vương Đô rất lâu, không biết có thể thường xuyên nghiên cứu thảo luận vấn đề học thuật với ngài hay không?"
Trần Lạc nói: "Tùy thời hoan nghênh."
Tasia lại gật đầu, nói: "Tiệc tối lập tức bắt đầu, không quấy rầy ngài nữa."
Gaya thật sự là một đất nước yêu quý học thuật quá độ, diện tích của bọn họ không tính lớn, quân đội cũng không tính mạnh, nhưng tuyệt đối là một đại quốc học thuật.
Không chỉ riêng toán học, trên các phương diện khoa học, y học, thiên văn, bọn họ cũng có những bước tiến dẫn đầu đại lục.
Điểm này từ trên người của công chúa Tasia có thể nhìn ra một chút.
Trần Lạc không từ chối yêu cầu của nàng. Trong tình huống đối phương không tỏ ra địch ý rõ ràng, kỳ thật Trần Lạc vẫn muốn nhìn nàng nhiều vài lần.
Dù sao, trên thế giới này, Trần Lạc từng thấy người có mái tóc và đôi mắt đen, ngoại trừ mình, chỉ còn mỗi nàng.
"Vì sao. . ." Sau khi Tasia rời đi, Wilker đứng bên cạnh hắn thì thào hỏi.
Trần Lạc nói: "Vì sao cái gì?"
"Các ngươi rõ ràng là kẻ địch, vì sao nàng đối với ngươi khách khí như vậy?" Wilker khao khát nhìn hắn, hỏi: "Ngươi làm cách nào mà tất cả nữ sinh đều thích ngươi, dạy cho ta một chút có được hay không, van ngươi. . ."
Trần Lạc cũng không phải ngay từ đầu tiên đã được các nữ sinh yêu thích.
Ngay từ đầu, tại học viện Thánh Donas, Blair cũng là kẻ bị mọi người ghét bỏ. Tất cả những gì hôm nay có đều là do hắn từng chút từng chút thông qua hành động đổi lấy.
Alice tốt với hắn là vì Trần Lạc đã cứu mạng của nàng.
Isabella thân cận với Trần Lạc là vì Trần Lạc ngoại trừ đã cứu mạng của nàng, còn mỗi ngày nấu cơm cho nàng, chăm sóc nàng lúc nàng bị ốm, ở bên cạnh trong lúc nàng cô đơn nhất, nấu nước đường đỏ cho nàng vào ngày đèn đỏ. . .
Mà công chúa Tasia không xem hắn như kẻ địch, thuần túy bởi vì ý chí rộng lớn của nàng.
Trên thực tế mặc dù dáng người của nàng tương đối nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng ý chí (bộ ngực) lại không nhỏ chút nào.
Là công chúa hiện tại của Gaya, Nữ Vương tương tai, nàng có một ý chí mà bậc lãnh đạo nên có.
Cho dù Trần Lạc tạo thành tổn thất rất lớn cho Gaya, thương tổn nghiêm trọng tình cảm của học giả Gaya, thậm chí để rùa đen Gaya suýt chút nữa bị tuyệt chủng, nàng cũng không trách tội Trần Lạc.
Ý chí rộng lớn này bản thân Trần Lạc không bội phục không được.
Một bên khác, Tasia đã rời đi, lại ngoảnh đầu nhìn lại, dường như vô tình hỏi: "Thần, hẳn là dạng gì?"
Benson sửng sốt một chút, hỏi: "Điện hạ đang nói chuyện với tôi sao?"
Tasia tiếp tục hỏi: "Có ai từng thấy Chân Thần chưa?"
Benson nghĩ nghĩ, nói ra: "Ngoại trừ mấy ngàn năm trước, hẳn chưa ai gặp qua Chân Thần, nghe nói, xem như Thần Minh, cũng không cách nào nắm giữ quy tắc của thời gian, Thần Thể của bọn họ cũng không chịu được sức tàn phá của thời gian. . ."
Tasia nhìn hắn, hỏi: "Ý của ngài là Chúng Thần cũng đã sớm chết đi?"
"Dĩ nhiên không phải." Benson vội vàng nói: "Trong truyền thuyết, mặc dù thân thể của Chúng Thần không cách nào bất hủ, nhưng ý thức của bọn họ lại có thể trường tồn, không bị thời gian ăn mòn, luân hồi muôn đời, bất tử bất diệt. . ."
"Luân hồi chuyển thế?" Tasia nhìn qua một cái hướng khác, lẩm bẩm nói: "Nói một cách khác, trong thân thể của bất kỳ một người dân phổ thông nào trên đại lục cũng có thể chứa linh hồn của thần?"
"Cũng có thể nói như vậy." Benson nói tiếp: "Có điều, cũng không phải trong thân thể của bình dân có chứa linh hồn của thần, mà từ giây phút hắn chào đời, hắn chính là thần, thần không bị quy tắc của thế giới này trói buộc, có được tri thức và thực lực bẩm sinh. . ."
Tasia hỏi: "Bây giờ trên đại lục còn có thần không?"
Benson suy nghĩ một lát, nói: "Nếu như trên đại lục còn vị thần nào, đó nhất định là Thần Toán Học, Trần Lạc, không biết chúng ta có cơ hội thấy ngài hay không. . ."
. . .
Thời điểm Trần Lạc sắp chờ không nổi, tiệc tối rốt cục bắt đầu, hắn cũng rốt cục thoát khỏi Wilker lắm lời.
Mỗi quốc gia ở đại lục Thần Ân đều phân chia giai cấp hết sức sâm nghiêm, trong giới quý tộc lại càng rõ ràng.
Cụ thể mỗi vị khách trong buổi dạ tiệc hôm nay đều có vị trí riêng của mình.
Ở chính giữa, mặt đất được phủ lên thảm đỏ, hai bên là dãy bàn ăn không thấy tận cùng.
Quốc vương và vương hậu ở vị trí giữa phía trước nhất, sau đó sẽ dựa theo tước vị hoặc địa vị để sắp xếp chỗ.
Wilker đại diện cho gia tộc Stern đến đây, chỗ ngồi của hắn rất gần phía trước. Song, Trần Lạc vẫn còn trước mặt của hắn.
Đây là bởi vì buổi dạ tiệc hôm nay vốn là để ăn mừng Vương Đô thoát khỏi dịch bệnh, mà đối với việc này, Trần Lạc tuyệt đối là nhân vật chính.
Quốc vương Lorrain là một người đàn ông mập mạp, trông hơi cồng kềnh, còn vương hậu là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người cũng rất không tệ, đã 40 tuổi, nhưng nói 30 tuổi cũng có người tin tưởng.
Kristen gần như kế thừa hoàn mỹ vẻ đẹp của vương hậu, chỗ ngồi của nàng cách Trần Lạc không xa, sau khi nàng ném cho hắn một ánh mắt ra hiệu, liền quay đầu đi.
Sau khi quốc vương và vương hậu đến, mọi người cũng nhao nhao đứng dậy hành lễ.
"Những ngày vừa qua là những ngày đen tối." Quốc vương bệ hạ đứng phía trước nhất, nói: "Lưỡi hái của Tử Thần vung vẩy trên bầu trời của Vương Đô, muố mang đi sinh mệnh của người dân vương đô. Trong đại dịch lần này, không ít người đã mất đi thân nhân, vương quốc cũng đã vĩnh viễn mất đi một vị tử tước. . ."
Ông dừng lại một chút, tiếng nói dần dần sục sôi: "Tại thời điểm mấu chốt, thầy thuốc Vương Đô không hề từ bỏ hy vọng, cuối cùng chúng ta đã chiến thắng dịch bệnh. Vì thế, tất cả mọi người dân Vương Đô đều muốn cám ơn một người."
"Chúng ta muốn cám ơn Blair." Ông nhìn về phía một vị trí nào đó, nói: "Chính là vị thiếu niên đến từ thành Yapool này đã phát minh ra thuốc chữa bệnh, cướp đi lưỡi hái từ trong tay Tử Thần, cứu vớt vô số con dân Lorrain, trục xuất dịch bệnh khỏi vùng đất này. . ."
Ông nhìn Trần Lạc, chậm rãi nói: "Vì cám ơn những cống hiến của hắn cho Lorrain, hôm nay, ở đây, ta - Orlando Werner - quốc vương của Lorrain, sắc phong Blair làm tử tước. . ."