Isabella nhìn thiếu nữ tên là Tasia này, ngoài mặt thì lạnh nhạt nhưng trong lòng cũng đã nâng lên cảnh giác đầy đủ.
Luận dáng người, nàng không sánh bằng Alice, luận thiên phú ma pháp, nàng không sánh bằng cô Britney.
Nhưng những thứ này đều chưa từng để nàng tức giận. Cơ thể của nàng sẽ còn phát triển, nàng cũng sẽ từ từ trở thành Ma Pháp sư cường đại giống cô Britney.
Nàng duy chỉ không thể thay đổi màu tóc và mắt của mình.
Cô gái tên là Tasia này giống như trời sinh một cặp với Blair. Ngay cả bản thân Isabella cũng không thể không thừa nhận, hai người họ đứng chung một chỗ thật rất xứng đôi.
Cho dù nàng cao hơn, trắng hơn Tasia, nhưng ai biết Blair có phải thích đen một chút hay không?
Ở trước mặt Tasia, lần đầu Isabella đánh mất đi tự tin.
Trần Lạc từ bên ngoài đi tới, hơi bất ngờ vì thấy Tasia ở đây. “Điện hạ, sao ngài lại tới đây?”
Tasia mỉm cười nói: “Nghe nói ngài gặp phải nguy hiểm, ta tới thăm ngài một chút, ngài không bị thương chớ?”
“Không có.” Trần Lạc chỉ nàng, giới thiệu với Isabella: “Đây là Tasia điện hạ, nàng là công chúa của vương quốc Gaya, chúng ta quen nhau vào buổi tiệc hôm đó.”
Isabella nhìn Tasia một chút, nói: “Chúng ta vừa rồi đã gặp qua.”
Trần Lạc rót cho Tasia một ly trà. Sau khi Tasia ngồi xuống, nàng nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: “Ngài biết tin Waters bị người giết chết chưa?”
Trần Lạc khẽ gật đầu, đáp: “Vừa mới biết.”
Isabella ngây ra một lúc, hỏi: “Cái gì, Ma Pháp sư tà ác kia chết rồi, chết như thế nào?”
Trần Lạc nói: “Đêm qua, khi hắn từ vương cung về nhà thì bị một tên sát thủ lợi hại giết chết.”
“Đáng đời!” Isabella hừ lạnh một tiếng. “Người như vậy, chết cũng là chuyện tốt!”
Tasia nhìn Trần Lạc, dặn dò: “Waters là người của Nhị vương tử. Hắn tập kích ngài, nhất định là ý của Nhị vương tử, nghe nói Nhị vương tử Pitt Werner rất độc ác, hắn có lẽ sẽ tiếp tục ra tay với ngài.”
Trần Lạc nói: “Về sau tôi sẽ cẩn thận hơn gấp bội.”
Tasia lắc đầu, nói: “Học giả giống như ngài tại bất kỳ quốc gia nào đều sẽ được trọng dụng và tôn kính. Ta đại biểu vương quốc Gaya mời ngài đến Gaya, đồng thời lấy danh nghĩa của vương thất cam đoan, ngài sẽ được lễ ngộ cao nhất tại Gaya, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy...”
Hóa ra đây mới là mục đích Tasia tiếp cận hắ, Trần Lạc nhìn nàng, cười nói: “Trước mắt tôi còn chưa muốn rời khỏi Lorrain, chuyện này sau này hãy nói đi.”
Tasia nói: “Lời ta mới vừa nói vĩnh viễn hữu hiệu.”
Trà uống được một nửa thì Tasia rời khỏi.
Vô luận là từ nền học thuật và thái độ đối đãi học giả, Gaya đều tốt hơn Lorrain quá nhiều. Thật ra tại Lorrain hay Gaya, hoặc ở nơi khác, đối với Trần Lạc mà nói, đều không khác nhau quá lớn.
Nhưng trong này không có cô Britney, cũng không có Isabella, cho nên tạm thời không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.
Isabella nhìn Trần Lạc, hỏi: “Blair, cậu sẽ đi Gaya sao?”
“Sẽ không.” Trần Lạc không chút do dự lắc đầu, quả quyết nói: “Tớ đã đắc tội một vị Phong hệ Đại Ma Đạo Sư, hắn ngay tại Gaya...”
Hiện tại Trần Lạc gặp phải Ma Đạo sư đều quá sức, huống chi là Đại Ma Đạo Sư, mà còn là Phong hệ.
Không nói khoa trường chút nà, tại đại lục Thần Ân, Gaya Achilles đệ nhất cường giả phía dưới Thánh Ma Đạo Sư.
Cường giả như vậy luôn luôn bị dùng để so sánh với rùa đen. Nếu như Trần Lạc là hắn, nằm mơ đều muốn tháo kẻ đầu têu chuyện này thành tám khối.
...
Cái chết của Waters gây ảnh hưởng còn hơn Phong hệ Đại Ma Pháp Sư Kempin.
Waters đã một chân bước vào cảnh giới Ma Đạo sư, là phụ tá đắc lực của Nhị vương tử giúp hắn làm rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ, cánh tay của Nhị vương tử đã bị người ta chặt mất.
Đội Ma Pháp sư nằm trong tay của đại vương tử. So sánh với đại vương tử, Nhị vương tử vốn ở vào thế yếu hơn. Điều hắn duy nhất có thể trông cậy vào đó chính là Waters có hi vọng trở thành Ma Đạo sư. Waters vừa chết, hắn không chỉ có thế lực thua xa đại vương tử, ngay cả Ma Pháp sư bên cạnh thực lực cũng không bằng.
Trong vương cung, Nhị vương tử Pitt Werner nổi trận lôi đình, quan trị an nhìn hắn, nói: “Nguyên nhân Waters chết xác định là do sát thủ gây ra. Cụ thể là ai, chúng ta vẫn đang điều tra.”
“Sát thủ?” Pitt âm trầm nói: “Sát thủ gì mới có thể giết chết Waters, nhất định là Ma Đạo sư...”
Quan trị an liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Điện hạ cảm thấy là vị Ma Đạo sư nào ở Vương Đô?”
Pitt há to miệng, cuối cùng cũng không trả lời.
Tựa như Waters giết một Ma Pháp sư cấp thấp, quan trị an không cách nào xử trí hắn. Nếu như người giết Waters là mấy vị Ma Đạo Sư kia, coi như hắn là Nhị vương tử, lại có thể bắt bọn họ thế nào?
Mặc kệ là vị Ma Đạo sư nào, cũng có thể trực tiếp can thiệp vào quyền kế thừa vương vị. Một hơi này hắn không nuốt cũng phải nuốt.
Lúc này, hắn căn bản không nhớ tới tử tước nho nhỏ tên là Blair kia, cũng không cho rằng chuyện này liên quan gì đến hắn.
Quan trị an gặp Pitt á khẩu không trả lời được, lại lên tiếng: “So với việc quan tâm Waters, không bằng ngài nên lo lắng lo chính mình đi.”
Pitt nhìn về phía hắn, hỏi: “Ý của ngươi là gì?”
Quan trị an nói: “Ngài còn nhớ hay không, hai ngày trước, ngài lệnh Waters tập kích tử tước Blair?”
Pitt nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì sao?”
“Ngài nói những việc này với tôi cũng không có ích lợi gì.” Quan trị an lắc đầu, nói: “Hội trưởng của Hiệp hội Toán Học, ngài Andy đã liên hợp với hiệp hội Khoa Học, hiệp hội Y Học và mấy vị quan chấp chính liên danh kháng nghị với bệ hạ, muốn trục xuất ngài khỏi Vương Đô. Ngài có thể thử giải thích với bọn họ xem bọn họ có tin hay không...”
Pitt nghe vậy thì kinh hãi, sau đó giận dữ nói: “Dựa vào cái gì!”
Nếu như những người khác kháng nghị, ngay cả để ý hắn cũng không cần để ý. Nhưng Lorrain là một tiểu quốc trên đại lục lại có thể được tất cả quốc gia trên đại lục coi trọng, cũng bởi vì nền toán học của Lorrain dẫn trước thế giới. Toán học là biểu tượng của Lorrain, địa vị của hiệp hội Toán Học tại Lorrain, từ trình độ nào đó nói, còn cao hơn hiệp hội Ma Pháp.
Quan trị an nói: “Blair là thiên tài toán học trẻ tuổi nhất Lorrain, hắn đã từng cứu vãn vinh dự của Lorrain. Lorrain có thể trở thành trung tâm toán học của thế giới có một phần công lao rất lớn của hắn. Ngài đã đánh giá thấp sự coi trọng của hiệp hội Toán Học với hắn..., Điện hạ, lần này, ngài trêu chọc phải người ngài không chọc nổi rồi.”
Sắc mặt của Pitt trắng bệch, hắn ẩm bẩm nói: “Vì sao, hắn chẳng qua chỉ là một học giả, một học giả...”
“Câm miệng cho ta!” Orlando Werner từ bên ngoài đi tới, mặt mày âm trầm: “Ngươi biết sức ảnh hưởng của hiệp hội Toán Học lớn bao nhiêu không, ngươi biết vương đô tụ tập bao nhiêu học giả toán học từ các nước khác đến hay không, ngươi có biết hay không, mới vừa rồi, có hơn 15 học giả đến từ các đất nước khác nhau đưa ra kháng nghị với ta!”
Orlando nhìn Pitt, giờ phút này trong lòng sát tâm cũng có.
Hắn biết Blair có địa vị rất cao trong giới toán học, nhưng lại không biết đã cao đến mức độ này.
Hội trưởng Andy của hiệp hội Toán Học Lorrain vì chuyện của hắn đã liên hợp vô số học giả toán học tại Vương Đô, những học giả này có kẻ là người xứ Lorrain, có kẻ từ quốc gia khác đến. Những học giả từ xứ khác đến đều bị nền toán học của Lorrain hấp dẫn, mà bọn họ tại đất nước của mình đều có địa vị và lực ảnh hưởng rất lớn.
Địa vị của học giả một khi cao đến trình độ nào đó, lực ảnh hưởng còn khủng bố hơn Ma Pháp sư.
Những học giả này là người thúc đẩy trí tuệ của loài người tiến bộ, tức thì được coi là tài sản của nhân loại, ám sát bọn họ sẽ phải trả một cái giá cực lớn, lớn đến ngay cả vương quốc Lorrain cũng không gánh nổi.
Đã từng có một ông vua của một tiểu quốc nọ xử tử một vị đại học giả.
Sau khi việc này bị vạch trần, các học giả trên thế giới nhao nhao kháng nghị, một ít học giả nổi danh còn bằng vào sức ảnh hưởng của mình, bốn chỗ đi lại, khiến cho cộng đồng tứ đại đế quốc thông qua một mệnh lệnh rất đặc biệt.
Một lần kia, tứ đại đế quốc phái bốn vị Đại Ma Đạo Sư, công khai tử hình ông vua của tiểu quốc kia, lật đổ chính quyền của tiểu quốc, để vương thất của tiểu quốc đó đổi dòng họ...
Sự tình kiện chấn động toàn bộ đại lục này xảy ra chưa đến hơn trăm năm mà thôi.
Các đại học giả được vương thất tôn kính, không chỉ vì tri thức của họ. Bài học của đất nước kia chính là hồi chuông cảnh báo.
Orlando biết hội trưởng Andy. Trước đây rất lâu, Andy đã từng là thầy dạy toán của ông.
Chính vì ông biết tính cách của Andy nên mới càng thêm rõ ràng, chuyện Blair bị ám sát đã khiến ông lão cho tới bây giờ đều rất hiền hòa đến cùng tức giận như thế nào.
Lửa giận của đại học giả có thể thiêu rụi tất cả.
“Ngươi muốn kéo gia tộc Werner chôn cùng với ngươi sao?” Hiện tại, Orlando vẫn còn sợ hãi trong lòng, ông nhìn Pitt, cắn răng nói: “Nếu hắn có việc gì, ngươi chết một trăm lần đều không đủ, cút cho ta đến thành Yapool đi, vĩnh viễn cũng đừng trở về!”
Hai chân của Pitt mềm nhũn, hắn tê liệt ngã nhoài trên mặt đất.
Vì vương vị, hắn và đại vương tử đã tranh giành vài chục năm, Orlando vừa nói câu này triệt để đoạn tuyệt khả năng hắn kế thừa vương vị, mà hết thảy nguyên nhân vẻn vẹn vì một tên quý tộc học giả râu ria...
Đương nhiên, hiện tại Pitt đã biết, gã học giả tên là Blair kia cũng không phải là râu ria, nhưng hết thảy đã muộn...