Cái chết của Đại Ma Pháp Sư Waters gây xôn xao dư luận Vương Đô.
Nhị vương tử vì thế nổi trận lôi đình, gần như điên cuồng tìm kiếm hung thủ. Song, hung thủ ám sát Waters vẫn không tìm được, Nhị vương tử lại bị quốc vương trục xuất.
Waters đã từng là thanh đao trong tay của Nhị vương tử Pitt Werner, cho hắn dọn sạch rất nhiều trở ngại trên con đường tranh vị. Bởi vì thực lực của hắn đã tiếp cận rất gần Ma Đạo sư, mặc dù tất cả mọi người biết những chuyện kia là hắn làm, nhưng không có bằng chứng rõ ràng, chỉ có thể tiếp tục để Waters tại vương đô muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà lần này, Nhị vương tử và Waters lại chọn sai mục tiêu.
Không ai từng nghĩ tới, gã thiếu niên mười bảy tuổi tên là Blair lại có địa vị cao như thế tại hiệp hội Toán Học.
Tại đại lục Thần Ân, học giả so với Ma Pháp sư càng thêm không dễ chọc.
Bởi vì bọn họ rất đoàn kết, hơn nữa còn điên cuồng, trùng hợp là hiệp hội Toán Học Lorrain lại là lãnh tụ trên toàn bộ đại lục. Hội trưởng Andy vừa vung tay hô lên, học giả chư quốc nhao nhao hưởng ứng. Loại áp lực này ngay cả Orlando Werner cũng không chịu đựng nổi.
Nếu như chỉ nói giá trị đối với nhân loại, chỉ sợ toàn bộ vương quốc Lorrain cũng không bằng hiệp hội Toán Học, vì lắng lại sự phẫn nộ của các học giả , xem như Orlando không nguyện ý, cũng phải trừng phạt Pitt đủ nặng.
Đối với một vương tử mà nói, không có trừng phạt nào tàn khốc hơn việc trục xuất hắn khỏi Vương Đô, tước đoạt quyền kế thừa vương vị của hắn.
Mặc kệ lúc trước hắn cố gắng nhiều cỡ nào, đều bởi vì sự kiện ám sát lần này, biến thành bọt nước.
Thông qua chuyện lần này, cũng làm cho các quý tộc lần nữa nhận thức được sự đoàn kết và cường đại của các học giả, thảm án trăm năm trước bắt đầu được mọi người nhắc lại.
Không hề nghi ngờ, tại giới toán học Lorrain, thậm chí giới toán học cả thế giới, tử tước Blair trẻ tuổi đều có sức ảnh hưởng tầm thường không thể so sánh. Từ trình độ nào đó mà nói, hắn đã không chỉ thuộc về Lorrain.
Chuyện lần này qua đi, không còn có người dám khinh thị chàng thiếu niên mười bảy tuổi này, Lorrain không có Nhị vương tử, còn có đại vương tử, còn có Tam công chúa có thể kế thừa vương vị, nhưng không có Blair, không có hiệp hội Toán Học, toàn bộ vương quốc Lorrain sẽ không có bất luận cảm giác tồn tại nào trên đại lục.
Bởi vì chuyện của Nhị vương tử, quốc vương Orlando Werner để Kristen tự mình cho đưa tới một đống lễ vật lớn cho Trần Lạc, để bày tỏ lời xin lỗi của vương thất.
Kristen đứng ở trong sân, giống như là lần thứ nhất nhận biết Trần Lạc, nàng hỏi: “Ngươi quen biết hội trưởng Andy sao?”
“Có quen” Trần Lạc nói: “Không chỉ quen biết, mà lại rất quen, chúng ta thường xuyên nghiên cứu thảo luận một ít vấn đề toán học.”
Kristen biết trên phương diện toán học Trần Lạc có thành tựu rất lớn, nhưng cũng không nghĩ đến hội trưởng Andy sẽ vì hắn làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ nàng vẫn chưa nhận thức được hắn đối với hiệp hội Toán Học có ý nghĩa lớn đến bao nhiêu.
Kristen nói: “Hội trưởng Andy dẫn đầu rất nhiều học giả đưa ra kháng nghị với cha ta, buổi sáng hôm nay, anh hai đã bị trục xuất đến thành Yapool.”
Vương quốc Lorrain chỉ là một tiểu quốc, diện tích không lớn, thành Yapool còn nằm ở một góc hẻo lánh của vương quốc. Là một vương tử, chuyện này không khác gì lưu vong.
Chỉ là, hôm qua Trần Lạc vừa mới giúp Isabella gửi một bức thư trở về. Mỗi tháng Isabella đều sẽ viết một lá thư về cho gia đình, nói cho cha mẹ của nàng chuyện xảy ra ở Vương Đô trong tháng đó. Trần Lạc không xác định nàng có viết chuyện Nhị vương tử phái người ám sát bọn hắn hay không, càng không xác định nếu như Ouston biết chuyện này, có thể làm ra cử động gì không lý trí hay không.
Tiền thù lao của Ô Nha, Trần Lạc đã đưa cho hắn, dĩ nhiên không phải trực tiếp cho hắn 30. 000 đồng vàng, mà dùng cách thức giống thẻ vàng của hiệp hội Ma Pháp, có thể rút tiền từ ngân hàng.
Hiệp hội Toán Học đã chuẩn bị phát hành sách vi phân và tích phân, đây có lẽ sẽ giúp các giả toán học mở ra cánh cửa đến thời đại mới, là công cụ giúp các nhà khoa học phát triển, cũng vì Trần Lạc mang đến càng nhiều tiền.
Nhìn như một sự kiện ám sát nho nhỏ lại thay đổi cách cục của Vương Đô cực lớn.
Waters bỏ mình, Nhị vương tử bị trục xuất, đại vương tử chuyện gì cũng không làm lại thành người thắng lớn nhất.
Ngay vào ngày thứ hai kể từ khi Nhị vương tử bị lưu vong, Trần Lạc nhận được thư mời dự tiệc từ đại vương tử, nhưng bị hắn uyển chuyển từ chối.
Mau sớm tấn cấp Ma Pháp sư cao cấp mới là việc cấp bách của hắn. Nếu như không phải Nhị vương tử ép người quá đáng, hắn cũng không muốn tham dự vào tranh giành vương quyền của Lorrain.
Đồng thời, Trần Lạc cũng sẽ không đợi ở chỗ này cả một đời.
Sau khi trở thành Ma Pháp sư cao cấp, minh tưởng và luyện tập bình thường đã xa xa không thể duy trì tốc độ tăng trưởng tinh thần lực của hắn. Khi đó, Trần Lạc có lẽ sẽ lựa chọn đi du lịch đại lục, đến từ từng hiệp hội Ma Pháp ở các nước khác để thu hoạch tài nguyên hắn cần.
Nói đến, lúc đầu Trần Lạc muốn hỏi Ô Nha một chút, hắn có thể tìm được vu thuật hay không, bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề, nhưng mấy ngày nay, Ô Nha đã hoàn toàn mất đi tung tích, Trần Lạc chỉ có thể tiếp tục đột phá từ chỗ của Catherine.
Trong phòng khám của Catherine, trên tay nàng cầm một gốc cây, nàng nói với Trần Lạc: “Trong loài cây này có chứa một chất nào đó có thể trị ho khan, nếu thêm nó vào thuốc chữa sốt thì có thể giảm ho hiệu quả...”
Trước mắt mà nói, trong những trường phái y học mà Trần Lạc biết, chỉ có phương pháp của Catherine là khoa học nhất.
Trần Lạc đã không còn nghi ngờ thân phận Vu Sư của nàng, chỉ có Vu Sư, mới có thể hiểu rõ thực vật sâu như vậy.
Chỉ là ý nghĩa của Trần Lạc tuy tốt nhưng thân phận Vu Sư hết sức mẫn cảm. Trần Lạc không chút nghi ngờ, mặc dù hắn mở miệng một tiếng “chị Catherine”, Catherine một câu “em Blair”, nhưng chỉ cần hắn chỉ ra thân phận Vu Sư của Catherine thì chị Catherine ôn nhu có khả năng rất lớn sẽ trực tiếp trở mặt giết người diệt khẩu...
Dù sao, bác sĩ Catherine không phải cô Britney, cũng không phải Isabella, ngoại trừ các nàng, Trần Lạc cũng không tin ai được.
Do đó cho đến nay, ở trước mặt Catherine, Trần Lạc đều không mảy may để lộ ra ý tứ.
Tối thiểu nhất cũng muốn đợi đến bọn họ thân nhau hơn chút nữa, Trần Lạc mới có thể bắt đầu thăm dò.
Catherine cầm lên một gốc cây khác, tiếp tục nói: “Sau khi đập nát loài cây này thì có tác dụng cầm máu...”
Giờ phút này nàng nói những điều này, thật ra đều là những kiến thức không truyền ra ngoài của Vu Sư.
Nhưng sau chuyện của Nhị vương tử, các nàng mới nhận thức rõ ràng Blair là học giả thế nào, kiến thức của hắn, ảnh hưởng của hắn, vượt xa khỏi phỏng đoán của các nàng trước kia.
Vu Sư cũng sùng bái học giả, hơn nữa bởi vì tứ đại đền thờ thanh trừ, các nàng chỉ có thể trốn ở trong núi sâu, ẩn nấp thân phận, sinh hoạt ở những nơi hẻo lánh không bị người khác chú ý. Điều này khiến trong Vu Sư rất khó sinh ra học giả, mỗi một vị học giả, đối với các nàng mà nói, đều là tài sản to lớn.
Trần Lạc cẩn thận phân biệt vài loài thực vật, lẩm bẩm nói: “Những thực vật này thật là thần kỳ...”
Catherine nhìn hắn một chút, bỗng nhiên nói: “Còn có chuyện càng thần kỳ hơn, chị nghe nói có một số người có năng lực chữa trị tật bệnh...”
Muốn để Blair tin tưởng các nàng, gia nhập các nàng, vậy cần để hắn từ từ hiểu rõ Vu Sư, tiêu trừ thành kiến đối với Vu Sư...
Theo Catherine, muốn làm được điều này con đường nàng phải đi còn rất dài.
Trần Lạc không ngờ rằng Catherine sẽ chủ động nhắc đến những chuyện này, đuôi lông mày của hắn chớp chớp, hắn bèn nắm chặt cơ hội này, hỏi lại nàng: “Chị Catherine nói đến Vu Sư phri không?”
Lông mi của Catherine hơi run rẩy, nàng dường như vô tình hỏi: “Blair cũng biết Vu Sư sao?”
“Từng nghe người khác nhắc đến.” Trần Lạc khẽ gật đầu, đáp: “Bọn họ nói Vu Sư có thể điều khiển thực vật, còn có thể chữa trị tật bệnh, khép lại vết thương, bọn họ còn nói Vu Sư là dị đoan, là biểu tượng của tà ác...”
Giọng của Catherine hơi run, nàng hỏi: “Blair cũng cho rằng như vậy sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Trần Lạc lắc đầu, đáp: “Nếu như ai trị bệnh cứu người cũng là dị đoan, như vậy thầy thuốc há không đều là tà ác dị đoan?”
Catherine bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp ánh lên những tia sáng lạ liên tục nhìn hắn, nàng hỏi: “Em thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Em cảm thấy trước khi không nhận thức sự vật nào đó, chúng ta không có tư cách đánh giá nó.” Trần Lạc nói tiếp: “Mọi người đều nói vu thuật đại biểu tà ác, ma pháp đại biểu chính nghĩa, nhưng em chưa từng thấy Vu Sư làm điều ác, chỉ gặp Ma Pháp sư không để ý pháp luật, tùy ý giết người...”