Trần Lạc giải thích với Alice: “Vừa rồi cậu ngất đi, cho nên...”
“Tớ nhớ ra rồi!” Alice lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Chúng ta hình như đụng phải hai kẻ rất kỳ quái, người đàn ông kia nhìn tớ một chút thì tớ ngất xỉu...”
Trần Lạc nhìn Alice, bỗng nhiên lên tiếng: “Alice, cậu không cần nói chuyện này cho người khác biết được không?”
Alice nhìn Trần Lạc một chút, sau đó gật đầu nói: “Tớ đã biết rồi, tớ sẽ không nói cho bất cứ người nào.”
Trần Lạc nói: "Cậu về trước đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cô Helen sẽ nói cho cậu biết.”
Alice đi được hai bước thì hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
“Tớ cũng không biết.” Alice lắc đầu, nói: “Cảm giác hơi choáng váng, toàn thân không có sức lực...”
Quả nhiên thủ đoạn tấn công của Vu Sư rất đặc biệt. Tấn công bằng tinh thần lực kiểu này thế mà để lại di chứng không nhỏ, Trần Lạc đã có chút không kịp chờ đợi muốn nghiên cứu.
Hắn ngồi xuống ở trước mặt Alice, nói: "Để tớ cõng cậu trở về."
Cõng Alice đi một đoạn cũng không tính là phiền phức, dù sao trải qua thời gian rèn luyện dài như vậy, tố chất cơ thể của Trần Lạc đã sớm được đề cao rất nhiều, lại thêm ma pháp hệ phong, hầu như hắn không cần phí sức lực. Chỉ là hắn chưa từng tiếp xúc với nữ sinh gần gũi như vậy, trên đường đi, hắn thất thần không ít lần.
Mặc dù hắn thường xuyên ngủ chung một giường với Isabella, nhưng ở phương diện nào đó, chênh lệch giữa Alice và Isabella giống như chênh lệch giữa Isabella với Trần Lạc.
Cõng Alice và cõng Isabella là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Trở lại doanh địa học sinh, Trần Lạc thả Alice xuống cho nàng nghỉ ngơi, Lysa và Emma là người đầu tiên chạy đến, ân cần hỏi đông hỏi tây.
Wilker cũng rất nhanh chạy đến, hỏi Trần Lạc: "Vì sao ngươi lại cõng Alice trở về, các ngươi chơi cái gì rồi?"
Trần Lạc đáp: "Thân thể của nàng không thoải mái."
Wilker thở dài, nói: "Vì sao ta không gặp được tình huống như vậy a..."
Thời đểm vừa đến Vương Đô, đối với tất cả mọi người của nhà Stern, Trần Lạc cũng không có ấn tượng tốt, nhưng từ từ, quan niệm của hắn đã thay đổi.
Mặc dù Wilker hơi háo sắc một chút, nhưng cũng không phải không có ưu điểm nào.
Xuất thân của hắn cao quý, cha là Ma Đạo Sư, nhưng không bày ra giá đỡ của quý tộc, làm việc có nguyên tắc, có mấu chốt, xưa này không ỷ thế hiếp người, ngoại trừ ưa thích tán dóc, cũng không có đùa giỡn nữ sinh.
Helen Stern đối đãi với học sinh rất nghiêm khắc, trong năm nhất nàng còn được mệnh danh là ma quỷ, nhưng ở thời khắc mấu chốt, nàng lại có thể đứng phía trước Trần Lạc, lấy thân phận giáo viên ngăn cho hắn phiền toái cực lớn.
Buổi ngoại khóa kết thúc sớm hơn dự kiến để các học sinh của lớp hệ thủy chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, sau khi trở về trường học, bọn họ mới được nhà trường thông báo cho biết chuyện gì đã xảy ra.
Abalo và Hebrew là giáo viên phụ trách, lại là gián điệp của địch quốc. Bọn họ ẩn núp ở Vương Đô vì sát hại học giả Lorrain. Mục đích lần này chính là sát hại người được gọi là anh hùng Lorrain, trong giới toán học cũng có địa vị cực kì quan trọng - Blair.
May mắn cô Helen kịp thời đuổi tới, mới cứu Blair từ trong tay của họ. Đồng thời, hai tên phản đồ Abalo và Hebrew cũng bị cô Helen giết chết.
Không có người nào sẽ nghi ngờ Helen Stern, cũng không có người nào sẽ nghi ngờ Blair Ma Quỷ.
Một người là đệ nhất thiên tài của gia tộc Stern, một người là anh hùng đã cứu vớt Lorrain hai lần, bọn họ không cần thiết phải nói dối.
Trải qua chuyện này, mọi người đối với địa vị của Blair trong giới học thuật lại có nhận thức mới.
Trong thời gian ngắn ngủi, hắn gặp ám sát rất nhiều lần đủ để chứng minh cho dù trong mắt của quốc gia khác, Blair cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới học giả.
Mà Helen Stern lấy thực lực Ma Pháp sư cao cấp giết chết hai vị Đại Ma Pháp Sư, cũng làm cho mọi người kinh thán không thôi.
Gia tộc Stern không chỉ có thiên phú ma pháp xuất chúng, mà còn có thể vượt cấp chiến đấu. Chiến tích của Helen Stern lại một lần nữa đã chứng minh nội tình của gia tộc Stern. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng để gia tộc ma pháp này có thể sừng sững không ngã, bọn họ không chỉ có thiên phú ma pháp mà người bình thường không có được, mà còn nhận được nền giáo dục cũng không phải Ma Pháp sư bình thường có thể so sánh.
Dân chúng Vương Đô mãnh liệt hô hào vương quốc bảo vệ những học giả tôn quý này. Trước khi học viện Ma Pháp nghỉ đông, giáo viên của học viện cũng bị điều tra rất nghiêm khắc.
Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng vương cung lại một mức biểu hiện rất an tĩnh. quốc vương bệ hạ cũng không phát biểu bất cứ quan điểm nào của mình về việc này, cũng không có cử động gì khác.
Mà gia tộc Stern lại nghênh đón một vị khác rất đặc biệt.
Edward Stern nhìn Britney, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, ông nói: “Ngươi rốt cục trở về.”
Britney nhìn Edward, bình tĩnh nói: “Đồng ý với tôi một điều kiện, tôi sẽ lấy thân phận người nhà Stern tấn cấp Đại Ma Đạo Sư.”
Edward lắc đầu, hỏi: “Ngươi cho rằng chúng ta thật sự chỉ vì một hiệp hội Ma Pháp Lorrain nho nhỏ thôi ư?”
Mặt của Britney không thay đổi, châm chọc nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Edward thất vọng nói: “Xem ra ngươi đã quên, Stern là một gia tộc như thế nào.”
Ngữ khí của ông trở nên trầm trọng: “Từ trước đến nay, gia tộc Stern đã từng xuất hiện năm vị Thánh Ma Đạo Sư, cái tên Stern đã từng vang vọng khắp toàn bộ đại lục, nhưng gần mấy trăm năm qua, hội bối của gia tộc Stern lại chỉ có thể dừng bước Đại Ma Đạo Sư. Cho đến bây giờ, Ma Đạo sư cũng đã là điểm cuối cùng của chúng ta, tiếp tục như vậy nữa, cái tên Stern sẽ vĩnh viễn trở thành lịch sử, bị mọi người hoàn toàn quên lãng...”
Ông nhìn về phía Britney, nói: “Gia tộc không chỉ cần một vị Đại Ma Đạo Sư, mà còn cần một vị Thánh Ma Đạo Sư, chỉ có ngươi mới có thể đi đến một bước kia.”
Britney nói: “Tôi sẽ trở thành Thánh Ma Đạo Sư, nhưng không phải vì các người.”
“Nguyên nhân không quan trọng.” Edward nói: “Mặc kệ ngươi có muốn thừa nhận hay không, huyết mạch đang chảy trong cơ thể của người là của nhà Stern.”
“Không, nguyên nhân rất quan trọng.” Britney nhìn Edward, nói tiếp: “Hơn nữa, ông phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
Edward đứng dậy, nói : “Chuyện về người học trò của ngươi, ta sẽ cảnh cáo Orlando, chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
Britney nhìn Edward một cái, quay người rời đi, không nói gì nữa
Một người đàn ông khác từ bên ngoài đi đến, hỏi: “Orlando là một kẻ điên, làm như vậy chúng ta sẽ hoàn toàn trở mặt với gia tộc Werner.”
“Trở mặt thì trở mặt đi...” Edward không thèm để ý chút nào. “Tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ gia tộc Stern sẽ chìm vào quên lãng..”
...
Vương cung.
Gia tộc Werner đang tổ chức một buổi liên hoan.
Ngoại trừ quốc vương Orlando, còn có mấy vị thân vương, công tước và các thành viên hạch tâm khác. Mọi người chỉ biết Lorrain có tam đại gia tộc ma pháp, cũng có rất ít người biết thực lực của gia tộc Werner không thua kém bất kì tam đại gia tộc ma pháp nào.
Trên bàn cơm, một vị mặc lễ phục công tước màu đỏ thẫm nhìn chung quanh một chút, hỏi: “Kristen đâu, tại sao không thấy nàng?”
Orlando ngồi ở phía trước nhất, nói: “Thân thể nàng không khỏe nên đang nghỉ ngơi trong phòng.”
Công tước kia cũng không hỏi nhiều, sau khi Orlando tuyên bố, yến hội chính thức bắt đầu.
Orlando cầm lấy dao nĩa, vừa mới cắt xuống một khối thịt trâu thì có thị vệ đi đến bên cạnh, khẽ nói: “Bệ hạ, ngài Edward đến.”
Edward Stern là phó hội trưởng của hiệp hội Ma Pháp, là Ma Đạo sư. Cho dù là Orlando, cũng phải cho cho ông ta thể diện nhất định.
Orlando đứng dậy, nói với mọi người: “Mời mọi người nhập tiệc trước, ta đi gặp ngài Edward một lần.”
“Không cần.” Edward từ ngoài cửa đi đến, nói: “Ta đến chỉ vì nói cho quốc vương bệ hạ một câu.”
Edward liếc đám người của gia tộc Werner một chút, ánh mắt cuối cùng nhìn về phía Orlando, chậm rãi nói: “Chuyện của Blair dừng ở đây, nếu như về sau hắn xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn gì, ta sẽ trách tội các vị đang ngồi ở đây...”