Horta nhìn cây cỏ sinh trưởng tươi tốt dưới chân, hắn cảm giác đầu của mình có phần không đủ dùng, mặc dù đầu của hắn vốn là không đủ dùng.
Hắn vừa rồi rõ ràng tận mắt thấy thiếu niên kia sử dụng ma pháp, nhưng Ma Pháp sư làm sao có thể biết thần thuật của bọn hắn, chỉ có người thờ phụng Nữ Thần mới có thể nhận được năng lực của Vu Sư.
Hắn nhìn Trần Lạc, hỏi: “Ngươi, ngươi là Vu Sư?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Trần Lạc đứng tại chỗ, cũng không có động tác gì, cũng không đọc thần chú, thảm cỏ xanh dưới chân Horta càng lúc mọc càng nhanh.
Horta gãi đầu, nghi ngờ hỏi: “Vậy vì sao ngươi biết ma pháp?”
“Chỉ có ma pháp mới có thể đánh bại ma pháp, muốn đánh bại Ma Pháp sư thì trước tiên phải hiểu bọn họ.” Trần Lạc nhìn Horta, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không biết có một câu ngạn ngữ gọi là” Biết người biết ta trăm trận trăm thắng“ à?”
Horta đường hoàng trả lời: “Không biết.”
Trần Lạc hỏi: “Các ngươi ở chỗ này làm gì?”
“Đi săn.” Horta còn chưa mở lời, cô bé kia đã dành nói trước: “Mùa đông sắp đến, nếu như không đi săn, Pira và ca ca sẽ chết đói.”
Horta vội vàng kéo cô bé ra phía sau, nói: “Chúng ta còn không thể tin tưởng hắn.”
Trần Lạc nhìn Horta, tiếp tục hỏi: “Vừa rồi ngươi làm gì với bạn của ta?”
Horta nói: “Nàng không có việc gì, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại.”
Vừa rồi, Trần Lạc đã dò xét hô hấp và mạch đập của Alice, hẳn là nàng chỉ ngất đi trong chốc lát. Hắn chỉ biết Sinh Trưởng Thuật và Trì Dũ Thuật, không ngờ rằng Vu Sư còn có phương pháp trực tiếp tấn công bằng tinh thần lực. Nếu như trong lúc chiến đấu, bỗng nhiên tấn công kẻ địch bằng cách này, coi như chỉ có thể làm cho đối phương sinh ra mê muội trong ngắn ngủi, cũng đủ để thay đổi kết quả chiến đấu.
Sau khi Horta trả lời hắn thì nhấc lên Đại Địa Chi Hùng đã bị dây leo siết chết, rồi vẫy tay với cô bé tên là Pira: “Chúng ta đi.”
Mặc dù hắn còn chưa hoàn toàn tin tưởng Trần Lạc, nhưng cũng không còn xem hắn như kẻ địch.
Chỉ cần hắn biết vu thuật, hắn chính là Vu Sư, Horta không thể giết đồng bào của mình. Đương nhiên, hắn cũng đánh không lại.
Trần Lạc chỉ Đại Địa Chi Hùng, nói: “Các ngươi ăn cái này?”
Pira khẽ gật đầu, đáp: “Tay gấu ăn rất ngon đấy. Vu Sư tiểu ca ca, anh muốn ăn không, chúng ta có thể chia cho anh một cái.”
Trần Lạc lắc đầu nói: “Tốt nhất đừng ăn bậy Ma thú hoang dã, sẽ nhiễm bệnh, xem như Trì Dũ Thuật cũng trị không hết.”
Horta nghe vậy dường như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Hai năm trước, cũng có người vì ăn chuột đất mà mắc bệnh, mang đến dịch bệnh cho bộ lạc, ngay cả Trì Dũ Thuật cũng vô dụng. Cha mẹ của Horta và Pira cũng qua đời trong trận dịch đó.
Đối với dịch bệnh, hắn thật sự sợ hãi từ đáy lòng. Nhưng trong rừng đã rất khó kiếm Ma thú, nếu như không có con Đại Địa Chi Hùng này, hắn và Pira xem như sẽ không bệnh chết, cũng sẽ chết đói trong mùa đông này.
Trần Lạc thấy được tình cảnh của Vu Sư từ trên gương mặt của Horta.
Bởi sự chèn ép của Ma Pháp Sư, Vu Sư hoặc quên đi thân phận của mình, ẩn giấu trong các thành thị của Ma Pháp sư giống như Catherine.
Còn có một số Vu Sư sẽ tập trung sống thành bộ lạc, trốn ở trong núi sâu. Nơi này là sân nhà chiến đấu của bọn họ, cũng là nơi mà các Ma Pháp sư tương đối tị huý
Nhưng trong núi mặc dù an toàn, lại thiếu hụt thức ăn. Mặc dù Ma thú không ít, nhưng đi săn Ma thú rất nguy hiểm, sẽ còn gia tăng tỷ lệ nhiễm bệnh.
Sơ ý một chút, ăn thức ăn không nên ăn sẽ liên lụy đến toàn bộ lạc.
Mặc dù Vu Sư đều biết Trì Dũ Thuật, bình thường vết thương ngoài da có thể tự chữa khỏi, nhưng cũng không thể miễn dịch tất cả virus.
Bệnh sốt rét chính là một ví dụ.
Trần Lạc nhìn Horta, nói: “Nếu như các ngươi tin tưởng ta, ta có thể cung cấp lương thực cho các ngươi qua hết mùa đông này.”
Horta cũng không có lập tức nhận lời, mà nhìn Trần Lạc, nói: “Chúng ta không có gì để trao đổi với ngươi.”
“Vu Sư trong thiên hạ đều là một nhà. Đây là ta cung cấp miễn phí cho các ngươi, nếu như các ngươi tin tưởng ta, ba ngày sau hãy ở bên kia núi chờ ta.” Trần Lạc vừa nói vừa đưa tay một ngọn núi đằng xa, sau đó đi về phía của Alice.
Mặc dù không dễ dàng gặp được một vị Vu Sư chân chính, Trần Lạc rất muốn nắm lấy cơ hội này để hiểu rõ nhiều vu thuật hơn, nhưng từ thái độ của Horta đến xem, hắn còn không phải rất tin tưởng mình. Biểu hiện của hắn quá nhiệt tình ngược lại hăng quá hóa dở.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Trần Lạc biến mất, Pira mới nhìn Horta, hỏi: “Ca ca, Vu Sư tiểu ca ca kia sẽ cho chúng ta lương thực sao?”
Horta nghĩ một chút, nói: “Pira, em phải nhớ kỹ, không nên tin người ngoài, cũng đừng tin những Vu Sư khác...”
Pira khẽ gật đầu, sau đó thất vọng nói: "Pira thật sự muốn ăn bánh mì, nghe nói ở thành thị bên ngoài, bánh mì còn ngon hơn tay gấu...”
...
Vừa rồi lúc phát hiện Abalo có vấn đề, vì an toàn của Alice, Trần Lạc đã đặt nàng trên vách núi ở đằng xa.
Lúc hắn quay trở về, Alice vẫn chưa tỉnh lại.
Tinh thần lực của Horta chỉ ngang ngửa Ma Pháp sư cao cấp, nhưng vừa rồi ngay cả Trần Lạc cũng cảm thấy choáng váng trong chớp mắt, Alice chỉ là Ma Pháp sư sơ cấp, căn bản ngăn cản không nổi đòn tấn công bằng tinh thần lực vừa rồi.
Trần Lạc nhẹ nhàng ôm nàng rồi thi triển Phi Hành Thuật bay xuống núi.
Helen Stern từ đằng xa bay tới, lúc thấy Trần Lạc, trên khuôn mặt từ trước đến nay không biểu lộ gì, cũng tỏ vẻ khiếp sợ không thôi, “Ngươi đã là Ma Pháp sư cao cấp rồi?”
Sau đó, nàng lại nghĩ đến chuyện gì đó, bèn hỏi: “Abalo và Hebrew đâu?”
Helen Stern là một trong ba giáo viên phụ trách lần này, Trần Lạc nhìn nàng, đáp: “Abalo và Hebrew là gián điệp của đế quốc, vừa rồi muốn gây bất lợi cho tôi, hiện tại đã bị tôi giết chết.”
Hai người kia đã chết, chết thì không thể đối chứng. Xem như Trần Lạc nói bọn họ do Orlando sai khiến, cũng không có bao nhiêu người sẽ tin tưởng.
Dù sao, hắn có thể ảnh hưởng, chỉ có hiệp hội Toán Học, những lực lượng này còn chưa đủ chống lại thân phận quốc vương của Orlando.
Abalo và Hebrew đều là Đại Ma Pháp Sư, mà Trần Lạc chẳng qua là Ma Pháp sư cao cấp, nhưng lúc Helen Stern nghe được hắn nói tự mình giết chết hai người này, cũng không một chút mảy may nghi ngờ.
Nàng cũng là Ma Pháp sư cao cấp, cũng có thể làm được chuyện này.
Nàng trầm mặc một lát, ánh mắt nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: “Trước khi Abalo trở thành giáo viên, hắn là đội trưởng của đội Ma Pháp Sư, ông của Hebrew đã từng là chấp chính quan của vương quốc. Kẻ muốn giết ngươi, không phải là ai khác, chính là quốc vương Orlando?”
Nàng nhìn Trần Lạc và Alice đang bị hắn ôm một chút, bèn dặn dò: “Abalo và Hebrew bị học giả Gaya thu mua, muốn mượn lần thực hành hôm nay ám sát Blair. May mà bị Helen Stern nhìn thấu, giết chết hai tên phản quốc này..., nếu như người khác hỏi, ngươi có thể nói như vậy.”
Mặc dù Helen Stern chỉ là Ma Pháp sư cao cấp, nhưng không ai sẽ hoài nghi nàng có thực lực giết chết hai vị Đại Ma Pháp Sư hay không. Điều này sẽ để cho Trần Lạc nằm ngoài diện tình nghi.
Đây chính là thứ Trần Lạc cần.
Trần Lạc nhìn Helen Stern, nói ra: “Cám ơn cô Helen.”
Helen Stern bình tĩnh nói: “Chuyện của ngươi và Orlando, ta không muốn quản, nhưng ở trong lớp của ta, bảo vệ các ngươi là nghĩa vụ của ta.”
Nếu không cần bại lộ, Trần Lạc liền dứt khoát hạ xuống mặt đất, ôm Alice, dọc theo lúc đến con đường, đi xuống chân núi.
Helen Stern thì đi thông báo cho tất cả học sinh buổi ngoại khóa hôm nay tạm thời hủy bỏ. Tất cả mọi người tập hợp ở doanh trại ven sườn núi.
Lúc này Trần Lạc rơi vào một tình cảnh rất lúng túng.
Hắn có thể cảm nhận được Alice đang nằm trong ngực hắn đã tỉnh lại, nhưng nàng vẫn chưa mở mắt, Trần Lạc cũng không tốt đánh thức nàng.
Nhưng ôm nàng như thế này cũng không phải là biện pháp, Trần Lạc là một người bình thường, nam nhân bình thường ôm Alice đều sẽ có một ít phản ứng tự nhiên.
Nếu như không phải Trần Lạc không chỉ chính trực mà còn đứng đắn, chỉ sợ trong lúc nàng hôn mê vừa rồi, hắn đã đối với nàng làm ra chuyện ác gì.
Lúc sắc đến doanh địa tập hợp, Trần Lạc không thể tiếp tục giả bộ như không biết điều gì. Hắn đành cúi đầu xuống, khẽ nói: "Alice, tỉnh..."
Hàng lông mi cong vút của Alice hơi run rẩy, nàng rốt cục mở mắt, mê mang nói: "Blair, đã xảy ra chuyện gì, cậu, cậu làm sao ôm tớ..."