Từ lúc bắt đầu, bóng dáng của phó viện trưởng Archie đã lấp ló ngoài cửa sổ rất nhiều lần.
Nhìn bóng lưng của Trần Lạc càng nhạt dần, trong ánh mắt của Tracey hiện lên một tia ảm đạm.
Khoảng cách giữa bọn họ đã từng rất gần, bọn họ đã từng là bạn cùng bàn chung nhóm, bây giờ ba năm trôi qua đã thay đổi rất nhiều.
Lynda và Toby đi vương đô, nàng ở lại Thánh Donas dạy học, mà dấu ấn của Blair đã từng lưu lại trong đáy lòng của nàng cũng đã càng chạy càng xa, nàng có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, nhưng rốt cuộc không cách nào tiếp cận. . .
Trần Lạc rời khỏi ký túc xá của Tracey, bốn người đã đợi rất lâu ngoài cửa.
Hắn đưa tay lên tiếng chào hỏi: "Viện trưởng Archie, viện trưởng Ewen, viện trưởng Hill, viện trưởng Philip, đã lâu không gặp."
"Blair. . . Hiền Giả, Thánh Donas chào mừng ngài đến." Archie theo bản năng mở miệng, lại lập tức đổi giọng, trên mặt biểu lộ có chút co quắp.
Thời gian ba năm không hề dài, hiện tại bọn họ và ba năm trước đây không có bất kỳ thay đổi nào.
Bốn người bọn họ vẫn như cũ là phó viện trưởng của Thánh Donas, vẫn như cũ là Ma Pháp sư cao cấp, mà ba năm trước đây, thiếu niên Ma Pháp học đồ nho nhỏ, cậu học sinh bình thường của học viện Thánh Donas kia đã đứng ở đỉnh phong của giới học thuật đại lục, có danh xưng "Hiền Giả".
Hắn thay đổi giới học thuật, cũng thay đổi học viện Thánh Donas. Vô số người muốn lần theo bước chân của Hiền Giả, rất nhiều học giả đưa con cháu vào Thánh Donas, bây giờ học viện Thánh Donas đã là đệ nhất học viện phía dưới ngũ đại danh giáo Lorrain.
Trần Lạc cười nói: "Mấy năm nay học viện thay đổi rất nhiều."
Archie cung kính nói: "Đây là nơi trưởng thành của Hiền Giả, không chỉ là học viện, toàn bộ thành Yapool đều vì ngài mà thay đổi rất nhiều."
Đại lục Thần Ân là một nơi tôn sùng tín ngưỡng, Ma Pháp Chúng Thần là tín ngưỡng của Ma Pháp sư, Hiền Giả là tín ngưỡng của học giả. Vì đức tin của mình, các học giả làm ra sự tình gì cũng không kỳ quái. Không cần nghĩ Trần Lạc cũng biết hắn lập tức muốn về đến vương đô, hiện tại vương đô Lorrain ắt hẳn hết sức náo nhiệt.
Hắn nhớ tới một chuyện, đột nhiên hỏi: "Ngài Ouston có ở thành Yapool không?"
Archie trả lời: "Ngài Ouston hiện tại trường cư vương đô, rất ít về thành Yapool."
Xem ra Ouston vẫn không yên lòng Isabella, nếu Ouston không ở, Trần Lạc cũng không có tất yếu lại đi phủ thành chủ, Archie nhìn hắn một chút, nói: "Chuyện Hiền Giả trở về thành Yapool có nên nói cho các học giả hay không. . ."
"Không cần." Trần Lạc phất tay, nói: "Ta chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, gặp mấy người bạn cũ liền đi."
Không có cô Britney, không có Isabella, học viện Thánh Donas đã không có bao nhiêu đáng giá để Trần Lạc lưu luyến.
Trước khi rời học viện, hắn đến xem ký túc xá nơi hắn đã từng ở chung với cô Britney và Isabella. Để hắn ngoài ý muốn chính là căn phòng này cũng không có người ở, không chỉ có như vậy, nguyên một tầng đều được học viện bảo vệ.
Căn phòng và lúc bọn Trần Lạc rời đi, tuy rằng bày biện hơi khác nhau một chút, nhưng đại thể cũng không có thay đổi. Thậm chí ngay cả nồi bát bầu bồn trong bếp bọn họ không mang đi, vẫn được đặt nguyên chỗ cũ. Căn phòng này hiển nhiên thường xuyên có người quét dọn, bên trong không nhuốm bụi bặm, còn sạch sẽ hơn lúc Trần Lạc còn ở.
Archie đứng ở sau lưng hắn, nói: "Sau khi cô Britney rời đi, căn phòng này được bỏ trống cho đến bây giờ, học viện vẫn không sắp xếp giáo viên khác vào ở."
Mặc dù bọn họ không có khả năng trở lại, nhưng học viện có thể chu đáo đến từng tiểu tiết như thế, cũng coi là rất có tâm.
Trần Lạc nghĩ một chút, nhìn phó viện trưởng Archie, nói: "Học viện Thánh Donas là nơi ta từng học, ta muốn hàng năm đóng góp một số tiền để thành lập quỹ "Học bổng Blair" ở đây, khen thưởng những học sinh có thành tích xuất sắc, ngài cảm thấy thế nào?"
Thánh Donas vốn chỉ là một học viện bình thường ở Lorrain, vì Hiền Giả từng học ở đây, học viện mới nghênh đón phát triển vượt bậc trong vòng hai năm. Nếu như có thể xây dựng mối quan hệ sâu hơn với Hiền Giả, đối với tương lại của học viện không thể nghi ngờ là có lợi ích cực kỳ lớn.
Bốn vị phó viện trưởng đối với đề nghị của Trần Lạc biểu cảm tạ, thậm chí còn nói kinh phí của quỹ học bổng Blair dọc học viện gánh chịu.
Trần Lạc đương nhiên từ chối.
Hắn đã không biết tài sản của hắn có bao nhiêu, mà vật hắn muốn không cách nào dùng tiền mua được. Trong phạm vi khả năng của mình, hắn cũng rất tình nguyện làm vài việc cho học viện Thánh Donas, làm đồng học hồi báo.
Sau khi sắp xếp tốt chuyện này, Trần Lạc liền rời học viện. Hắn đến hiệp hội Toán Học gặp Calvin, đồng thời cũng gặp được đương nhiệm phó hội trưởng Abell Howard, phái Số sau sự kiện số vô tỷ đã từng tổn thất rất nhiều, suýt nữa sụp đổ, nhưng dưới sự lèo lái của Abell, trong vòng ba năm, phái Số đã một lần nữa quật khởi, đồng thời còn phát triển hơn trước kia.
Thời đại mới của toán học mở ra, rất nhiều học giả vinh quang trở thành quá khứ vì họ cũng tiếp thu được kiến thức mới, dần dần bị đào thải. Cũng có những học giả như Abell nắm lấy cơ hội, bắt đầu bộc lộ tài năng trong giới học thuật.
Rời hiệp hội Toán Học, Trần Lạc lại đi hiệp hội Ma Pháp. Ở đây, hắn gặp được chấp sự Andrew, nhưng không thấy hội trưởng Angus và phó hội trưởng Elton.
Bốn năm trôi qua, Andrew vẫn là Hỏa hệ Ma Pháp sư trung cấp.
Mặc dù ông cũng không phải là học giả, nhưng tên tuổi của Hiền Giả cho dù là Ma Pháp sư cũng thường xuyên nghe nói, ông giật mình nhìn Trần Lạc, hỏi: "Ngài Blair, mạo muội hỏi một câu, đẳng cấp hiện tại của ngài là gì rồi?"
Trần Lạc nói: "Ma Đạo sư."
Thân thể của Andrew run lên, nhất thời không nói gì.
Bốn năm trước, Blair thông qua ông để chứng nhận Ma Pháp học đồ, bốn năm sau, Blair đã là Ma Đạo sư, hắn còn trợ giúp chứng nhận Ma Pháp học đồ.
Thế giới là to lớn như thế, chênh lệch giữa người bình thường và thiên tài để cho người ta tuyệt vọng. . .
Nhìn chung trong lịch sử ma pháp, có lẽ cũng không có người giống như Trần Lạc, trước 21 tuổi đã tấn cấp Ma Đạo sư. Nhưng đối với Trần Lạc mà nói, đó cũng không phải là chuyện gì đáng kiêu ngạo. Biết được càng nhiều, càng nhận ra mình dốt nan, đẳng cấp ma pháp càng cao, kính sợ trong lòng càng sâu.
Hiện tại, Hắn đã tấn cấp đến Ma Đạo sư, luận thực lực chân chính không thua Đại Ma Đạo Sư, nếu như ba năm trước đây, tế tự Theodore đứng ở trước mặt Trần Lạc hiện tại, Trần Lạc có đủ vốn liếng để nói chuyện ngang hàng. Nhưng sự tồn tại của Thánh Ma Đạo Sư tựa như một tảng đá từ đầu đến cuối đè nặng trong lòng của hắn.
Dưới Thánh Ma Đạo Sư, Ma Pháp sư có thể vượt cấp chiến thắng kẻ địch là chuyện thường xảy ra, nhưng có thể chiến thắng Thánh Ma Đạo Sư, chỉ có thể là Thánh Ma Đạo Sư.
Xem như Trần Lạc tấn cấp Đại Ma Đạo Sư, cũng vẫn như cũ không phải là đối thủ của Thánh Ma Đạo Sư.
Mà tấn cấp Thánh Ma Đạo Sư tuyệt đối không dễ dàng như vậy. Từ những tin tức hắn thu thập trong quá trình đi du lịch đến xem, tứ đại đền thờ là cong đường mà Ma Pháp sư bắt buộc phải đi qua để đến Thánh Ma Đạo Sư. Từ trước tới nay, tựa hồ rất hiếm hoi Ma Pháp sư không cần dựa vào tứ đại đền thờ, tự mình tấn cấp. . .
Nhưng trong bản ghi chép của Kohl, sự biến mất của các Thánh Ma Đạo Sư và sự tồn tại của Vu Sư để Trần Lạc không cách nào tin tưởng được đền thờ.
Nếu như có thể lựa chọn, hắn tình nguyện lựa chọn phương pháp Vu Sư, cũng không nguyện ý có liên quan đến đền thờ.
Thánh Vu Sư là tồn tại ngang hàng với Thánh Ma Đạo Sư. Đại Vu Sư tấn cấp Thánh Vu Sư nhất định không phải thông qua tứ đại đền thờ, có lẽ họ có một loại phương pháp nào khác, chỉ là trước mắt hắn không thể nào biết được. Hai năm trước, Theodore xuất hiện, ở mức độ rất lớn nói rõ đền thờ cảch giác Vu Sư cỡ nào. Mặc kệ là Ma Đạo sư trẻ tuổi nhất hay Hiền Giả, chỉ cần có quan hệ với Vu Sư, đền thờ cũng sẽ không nhân từ.
Mặc dù tứ đại đền thờ nằm ở những đế quốc khác nhau, nhưng lại đoàn kết thành một khối, một mực nắm toàn bộ đại lục trong tay. Trần Lạc có lẽ là người nổi tiếng nhất trên đại lục, nhưng nổi tiếng không có nghĩa là có thực lực. Trước mắt, hắn không có cách nào chống lại đền thờ.
Một người lữ hành gần ba năm khẩn trương tu luyện, để đáy lòng của hắn mỏi mệt không chịu nổi.
Phi Hành Thuật của Ma Đạo sư nhanh hơn Ma Pháp sư cao cấp rất nhiều, rời thành Yapool mới một ngày, hình bóng vương đô quen thuộc đã xuất hiện trong mắt của Trần Lạc.
. . .
Trong ngôi nhà nho nhỏ, cây xanh như đệm, Isabella ngồi trên xích đu, ánh mắt tan rã. Blair đi quá lâu, lâu đến nổi ngay cả tâm tư tính sổ hắn, nàng cũng không có.
Thời điểm biết được Blair chính là Trần Lạc, hắn vẫn luôn lừa gạt nàng, trong lòng của nàng rất tức giận, nàng thề chờ hắn trở về, trước không để ý tới hắn mấy ngày. . . , về sau cũng chỉ còn ngóng trông hắn trở về.
Tung tích của hắn, đối với Isabella mà nói, cũng không phải là mây khói. Hiền Giả đến quốc gia nào cũng sẽ đưa ra một ít quan điểm gì đó, những học giả kia còn tích cực hơn nàng, Isabella nhìn hắn đi khắp đại lục, sau khi vòng quanh mấy chục quốc gia, lại xuất hiện ở đế quốc Oss.
Điều này nói rõ, hắn sắp trở về.
Khóe miệng của Isabella hiện ra nụ cười mỉm, nàng nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Người xấu, chờ cậu trở về, xem tớ như thế nào trừng phạt cậu!"
"Tiểu thư xinh đẹp, là ai để cho cô tức giận như vậy?"
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, thân thể của Isabella run lên, gần như trong nháy mắt nàng nhảy xuống xích đu, chạy như bay về phía thân ảnh đứng cách đó không xa.
Hương bách hợp thân quen đập vào mặt, Trần Lạc giang hai tay ------- sau đó bị Isabella quật xuống, ngã sấp trên đồng cỏ.
Isabella cưỡi trên người Trần Lạc, cả giận nói: "Cậu còn biết trở về!"