So với ba năm trước đây, Catherine thay đổi không nhiều, tuy rằng nàng đã hai mươi chín tuổi, nhưng nhìn nàng và thiếu nữ tuổi đôi mươi cũng không sai biệt lắm.
Có lẽ do hiệu quả của Trì Dũ Thuật, tuổi tác bằng nhau, Vu Sư trông trẻ hơn Ma Pháp sư.
Chỉ là sắc mặt của nàng có chút tiều tụy tựa hồ có tâm sự gì, lúc nàng nói chuyện với Trần Lạc, nụ cười trên mặt cũng rất miễn cưỡng.
Hàn huyên sau lâu ngày xa cách, Trần Lạc và nàng tham khảo một số vấn đề về tân y học, trước kia nàng đối với mấy điều này cảm thấy rất hứng thú, lần này lại có chút cụt hứng.
Nàng trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói với Trần Lạc: "Chị phải đi."
Trần Lạc nói: "Ăn cơm xong hãy đi."
Catherine nói: "Chị muốn rời Lorrain, về sau chắc sẽ không trở lại đây nữa."
Trần Lạc mới hiểu được ý tứ câu nói kia của nàng, ngơ ngác một chút, hỏi: "Chị muốn đi đâu?"
"Giống như em, đi nơi khác nhìn xem." Catherine thở phào một hơi, nói: "Đây đã từng là ước mơ của sư phụ, chị muốn thay bà hoàn thành."
Trần Lạc mấp máy bờ môi, cũng không nói gì.
Mặc dù hắn không biết vì sao nàng muốn rời Lorrain, nhưng hắn hiển nhiên không có lý do giữ nàng lại.
Catherine nhìn hắn, mỉm cười nói: "Còn chưa chúc mừng em trở thành Hiền Giả và Tế Tự đâu, em luôn luôn có thể làm ra chuyện khiến người ta giật mình. . ."
Trần Lạc cười lắc đầu, nói: "Tế Tự này của em không giống với người khác."
"Cho nên em phải càng chú ý bọn họ." Catherine nhìn thẳng vào mắt của hắn, nhắc nhở: "Tế Tự là lực lượng mạnh nhất của đền thờ, cũng dễ dàng bị Vu Sư để mắt tới nhất, thực lực của em không mạnh bằng những Tế Tự kia, nhưng sức ảnh hưởng không nhỏ, khẳng định sẽ có Vu Sư để mắt tới em, nói không chừng họ đã coi em là mục tiêu."
Ánh mắt của Trần Lạc dừng trên mặt của nàng hồi lâu, hắn gật đầu nói: "Biết, em sẽ cẩn thận."
Catherine đứng lên, nói: "Chị đi. . ."
Catherine đã rời đi rất lâu, Trần Lạc tiễn nàng một đoạn, sau khi trở về hắn vẫn đứng ở trong sân.
Nàng sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời kia, nàng là đang nhắc nhở Trần Lạc, hắn đã bị Vu Sư để mắt tới.
Từ góc độ của đền thờ mà nói, họ đương nhiên hi vọng Trần Lạc trở thành Tế Tự, tăng lên sức ảnh hưởng của đền thờ trên diện rộng.
Nhưng từ góc độ của Vu Sư đến xem, Trần Lạc là kẻ địch lớn nhất của họ, đền thờ càng mạnh, đối với Vu Sư càng bất lợi.
Mặc dù đền thờ có bí mật không thể cho ai biết, nhưng Vu Sư cũng không hoàn toàn lương thiện giống như Catherine.
Có điều, Trần Lạc đã không phải là Blair ba năm trước đây, muốn gây bất lợi cho hắn, trừ phi Hách Lý Diệp hoặc Đại Tế Tự tự mình đến đây.
Trước mắt, đền thờ đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy, Trần Lạc là đối tượng lôi kéo lớn nhất của họ, thân phận Tế Tự của hắn mặc dù còn chưa chính thức công khai, nhưng chi nhánh đền thờ ở Lorrain đã bắt đầu phái người tiếp xúc hắn.
Mỗi quốc gia đều có chi nhánh của đền thờ, những chi nhánh này không tham dự sự tình của quốc gia, nó giống một loại biểu tượng hơn, vì gia tăng cảm giác tồn tại của đền thờ và Ma Pháp Chúng Thần trong lòng của mọi người.
Đương nhiên, ngoại trừ ý nghĩa tượng trưng, bọn họ cũng sẽ có một ít hành động thực tế.
Nhiệm vụ lớn nhất của những chi nhánh này chính là xử lý những sự kiện liên quan đến Vu Sư ở các quốc gia, chỉ cần phát hiện tung tích của Vu Sư, đền thờ có tư cách mệnh lệnh quốc vương và hiệp hội Ma Pháp cùng nhau thanh trừ di đoan.
Hiệp hội Ma Pháp như Thiên Lôi của đền thờ sai đâu đánh đó, mà vương quốc không nghe đền thờ phân công cũng sẽ bị đền thờ xem như là đồng đảng của dị đoan, cùng một chỗ xử lý.
Trong lịch sử, đã từng có không ít vương thất dính líu với Vu Sư, cuối cùng không phải bị đưa lên đài hành hình, chính là bị trói lên đài hỏa thiêu.
Xem như Vu Sư không tìm hắn, Trần Lạc cũng nghĩ tìm bọn họ.
Vì thế hắn đợi mấy ngày, không có việc gì liền đi ra ngoài tản bộ, thậm chí một mình chạy đến ngoài thành giải sầu, cố gắng đã sáng tạo rất nhiều cơ hội cho bọn họ. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối không có Vu Sư đến ám sát hắn.
Vương cung.
Ouston nhìn tên quan thị vệ kia, hỏi: "Chuyện kia các ngươi chuẩn bị thế nào?"
"Có một vài vấn đề." Quan thị vệ nói: "Chỉ sợ cần bệ hạ hỗ trợ giải quyết."
Orlando nhìn hắn một cái, nói: "Ta từng nói chuyện của Blair, ta sẽ không lại giúp các ngươi."
"Không phải Blair." Quan thị vệ đi lên trước, nói: "Đối với các ngươi mà nói, đây có lẽ là một chuyện tốt."
Orlando giễu cợt hỏi: "Các ngươi sẽ có chuyện tốt gì?"
Quan thị vệ nhìn Orlando, hỏi: "Tìm ra một Vu Sư ẩn giấu nhiều năm ở vương quốc, đồng thời giết chết nàng, đối với bệ hạ mà nói, có phải là một chuyện tốt hay không?"
Ánh mắt của Orlando nhìn về phía hắn, "Ngươi xác định để cho ta giết chết một Vu Sư?"
Quan thị vệ nói: "Nàng đã quên mất tín ngưỡng của Vu Sư, xem như các ngươi không động thủ, chúng ta cũng sẽ tự mình thanh lý."
Orlando không dị nghị thêm chính là chấp nhận, ông một lần nữa nhìn về phía quan thị vệ, hỏi: "Chuyện của Blair, các ngươi định làm như thế nào?"
Ánh mắt của Quan thị vệ lộ ra vẻ thất vọng, hắn nói: "Lúc đầu nàng là lựa chọn tốt nhất, nhưng nàng đã phản bội chúng ta, Tế Tự đối với chuyện của Blair rất xem trọng, có lẽ ngài sẽ đích thân xuất thủ. . ."
Orlando khẽ gật đầu, hỏi: "Vu Sư ngươi muốn ta giết là ai?"
Quan thị vệ nhìn ông, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, nói: "Nói đến, bệ hạ và nàng cũng không lạ lẫm. . ."
. . .
Hai ngày trước, Catherine đã từ bỏ thân phận thủ tịch y sư của vương thất, nàng rời vương đô cùng ngày, Trần Lạc và Kristen cùng nhau tiễn nàng ra ngoài thành.
"Cẩn thận Vu Sư."
Đây là câu nói sau cùng của Catherine trước khi đi.
Lúc trở về, Kristen nhìn hắn, hỏi: "Bác sĩ Catherine vừa rồi đơn độc bảo ngươi đi qua, nàng nói gì với ngươi?"
Trần Lạc thuận miệng đáp: "Một vấn đề về y học."
Kristen cũng không tiếp tục xoắn xuýt, lại hỏi: "Britney làm sao vậy, những ngày này nàng nhìn có chút không thích hợp."
Bước chân của Trần Lạc trong nháy mắt dừng lại, sau đó hắn nói: "Cô Britney. . . , nàng rất tốt."
Kristen nhìn hắn, hỏi: "Ngươi không nên gọi nàng học tỷ sao?"
"Quen miệng rồi."
Bước chân của Kristen chậm dần, nàng nói: "Bằng vào ta đối với nàng hiểu rõ, trên người nàng nhất định là chuyện gì xảy ra, ngươi là người thân nhất của nàng, hẳn nền quan tâm nàng nhiều hơn, ít nhất cũng phải giống nàng quan tâm ngươi như thế."
Trần Lạc khẽ gật đầu, nói ra: "Tôi đã biết."
Cuối cùng, Kristen nhìn hắn một cái, nói: "Ta về vương cung trước, chính ngươi cẩn thận một chút, không có chuyện gì không nên ra ngoài, ngươi vừa mới trở thành Tế Tự, các Vu Sư có thể sẽ đem ngươi trở thành mục tiêu."
Trần Lạc hỏi: "Catherine nói cho ngươi sao?"
"Nàng cũng nói với ngươi như vậy?" Kristen ngoài ý muốn nhìn hắn một chút, mới nói: "Không phải là Catherine, là phụ cận vương đô có Vu Sư hoạt động, cha đã khẩn cấp điều động không ít người từ đội Ma Pháp sư và kỵ sĩ đoàn, mặc dù không biết mục tiêu của tên Vu Sư kia có phải là ngươi hay không, nhưng ngươi tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút."
"Vu Sư. . ." Trong mắt của Trần Lạc lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, sau đó hắn nói: "Tôi sẽ cẩn thận."
"Đừng quên chuyện của Britney." Kristen nhắc nhở hắn một câu, liền trực tiếp bay khỏi.
Phàm là chuyện liên lụy đến Vu Sư đều là đại sự, Orlando nếu không trực tiếp báo cáo cho đền thờ, hiển nhiên là muốn tự mình lấy đi công lao này.
Trần Lạc chỉ cần chú ý động tĩnh của vương cung liền có thể đang âm thầm quan sát toàn bộ hành động của bọn họ.
Đêm khuya, hơn mười bóng người bay ra từ vương cung, biến mất trong bóng tối.
Bọn họ cũng không biết, từ lúc họ bay ra khỏi vương cung, lập tức có một bóng dáng như u linh xa xa đi theo phía sau bọn họ.