Một nhóm hơn mười người thi triển Phi Hành Thuật , dựa theo đã đường đi đã biết, nhanh chóng xẹt qua bầu trời đêm.
Ở đây hơn mười người, không có người nào thấp hơn Ma Pháp sư cao cấp. Tình hình như vậy, đuổi theo giết một tên Vu Sư cao cấp, căn bản sẽ không có bất kỳ ngoài ý muốn.
"Không biết Phi Hành Thuật, nàng đi không xa."
"Đây chính là một tên Vu Sư, vương đô bao lâu không có Vu Sư xuất hiện?"
"Chỉ là một tên Vu Sư cao cấp, bệ hạ căn bản không cần cẩn thận như vậy, hôm nay xem như nàng mọc cánh cũng chạy không thoát. . ."
"Nếu đã sớm biết thân phận của nàng, vì sao không sớm động thủ một chút?"
"Ngu xuẩn, ban ngày động thủ, kinh động đến những người của đền thờ, còn có công lao của chúng ta sao?"
. . .
Trong khi đám người tùy ý nghị luận, một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên, "Tất cả câm miệng, Vu Sư không phải Ma Pháp sư, đối đãi cẩn thận cho ta, dựa vào thời gian rời khỏi suy tính, nàng hẳn ở ngay phía trước. . ."
Đêm đã khuya, trong một rừng cây cách xa vương đô, ẩn ẩn có ánh lửa sáng lên.
Catherine ngồi tựa lưng vào một gốc cây, hai tay vòng đầu gối, vô thần nhìn đống lửa đang nhảy nhót dưới chân.
Đại lục rất lớn, nhưng nàng không biết đi đâu.
Từ khi sư phụ rời thế giới này, Thánh Giả cũng đi mất tích theo. Những năm gần đây, trong Vu Sư xảy ra rất nhiều chuyện, các Tế Tự cấp tiến bắt đầu triển khai một loạt hành động với Ma Pháp sư, vì đạt được mục đích, họ không từ thủ đoạn, tàn nhẫn và vô tình.
Mặc dù còn một bộ phận người vẫn kiên trì bản tâm như cũ, nhưng lại không cách nào thay đổi đại cục.
Hiện tại Vu Sư đã không phải là Vu Sư mà nàng từng biết, nàng không có cách nào làm chuyện bất lợi cho Blair, rời đi là lựa chọn duy nhất.
Chỉ hy vọng hắn nghe lời nhắc nhở của nàng.
Catherine khẽ thở dài, kinh ngạc nhìn đống lửa phía trước.
Ngọn lửa cháy hừng hực nhưng cũng không mang đến cho nàng bao nhiêu ấm áp. Trong chớp nhoáng, đống lửa bỗng nhiên nổ tung, hỏa tinh đầy trời, bắn tung tóe về phía nàng.
Trong bóng tối, Catherine lập tức biến sắc, thân thể nhanh chóng né tránh, đồng thời, một mộc thuẫn to lớn xuất hiện từ hư không, ngăn chặn hỏa tinh cho nàng.
Gần như sau đó một khắc, một đầu Hỏa Long to lớn đụng vào mộc thuẫn kia, trên mộc thuẫn bắt đầu bốc cháy lên rừng rực.
Trong bóng tối có âm thanh vang lên, "Quả nhiên là Vu Sư!"
Mấy đạo khí tức từ tiền phương lao đến, mỗi một đạo đều có thể so với Ma Pháp sư cao cấp, trong đó có một đạo càng cường đại đến nổi để nàng cảm nhận được run rẩy.
Sắc mặt của Catherine tái nhợt, gần như trong nháy mắt, nàng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Thân phận của nàng chỉ có Vu Sư biết, vẹn vẻn nửa ngày nàng rời vương đô, lập tức có nhiều Ma Pháp sư như vậy đuổi theo, không hề nghi ngờ, nàng bị bọn họ từ bỏ.
Không có thời gian suy nghĩ, nàng bắt đầu hộc tốc chạy về phía rừng sâu. Cùng lúc đó, cây cối sau lưng của nàng bắt đầu sinh trưởng một cách nhanh chóng, những nhánh cây rậm rạp chắn con đường phía sau nàng chặt như nêm.
Song, nàng không chạy được bao xa, phía trước lại lần nữa dâng lên mấy đạo khí tức cường đại, phá hỏng con đường phía trước của nàng.
Cùng lúc đó, hai bên trái phải của nàng cũng có ánh lửa sáng lên.
Catherine khẽ cắn môi, thay đổi phương hướng, nàng lao về phía bên trái, ba tên Ma Pháp sư cao cấp đang muốn ngăn cản, chợt cảm thấy đầu óc nhói nhói, trong nháy mắt liền ngã xuống từ không trung.
Khóe miệng của Catherine tràn ra một tia máu tươi, đồng thời sử dụng Tinh Thần Chi Thứ với ba Ma Pháp sư cùng cấp bậc, tiêu hao qua độ tinh thần lực của nàng.
Nhưng điều này cũng làm cho nàng bị bao vây tứ phía mở ra một lỗ hổng.
"Cẩn thận, Vu Sư có thể trực tiếp công kích tinh thần lực!"
Một tên Đại Ma Pháp Sư bay lên không thật nhanh, lớn tiếng ra lệnh: "Một người ở lại trông nom ba người bọn họ, người còn lại theo ta, nàng chạy không được bao xa!"
Trên tay hắn nhanh chóng biến đổi kết ấn, lít nha lít nhít phong nhận cỡ nhỏ bay về phía Catherine biến mất.
Trong rừng rậm, vang lên một tiếng kêu đau đớn, sau đó tên Phong hệ Đại Ma Pháp Sư kia chỉ cảm thấy dưới chân bị xiết chặt, một cây dây leo thình lình xuất hiện cuốn lấy hai chân của hắn, hắn phóng ra một cái phong nhận cắt đứt dây leo, sắc mặt có chút âm trầm.
Mặc dù hắn đã sớm nghe nói năng lực của Vu Sư rất thần kỳ, nhưng đây vẫn là lần thứ nhất giao thủ với Vu Sư.
Vu Sư khó chơi vượt xa khỏi dự liệu của hắn, nhất là trong nơi cây cối sinh trưởng rậm rạp, hai vị Đại Ma Pháp Sư, hơn mười vị Ma Pháp sư cao cấp vây công, thế mà còn bị nàng tìm tới cơ hội chạy thoát. . .
Hắn nhìn về phía trước, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi không chạy được!"
Hắn lại bay lên trên một khoảng cách, tránh cho bị vu thuật quỷ dị kia công kích, tinh thần lực phô thiên cái địa, sau đó chậm rãi bay về một hướng khác.
Phía trước, Catherine che ngực, nhiều chỗ trên quần áo đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Phong hệ Đại Ma Pháp Sư cường đại, nàng căn bản không có khả năng chính diện chống lại. Nếu như vừa rồi công kích nàng không phải là dày đặc phong nhận cỡ nhỏ, mà là một đạo phong nhận cỡ lớn, nàng đã chết dưới tay của vị Đại Ma Pháp Sư kia.
Mặc dù phong nhận cỡ nhỏ không đủ để trí mạng, nhưng nàng cũng bị thương không nhẹ, lại thêm tiêu hao tinh thần lực quá độ, ngay cả đơn Trì Dũ Thuật đơn giản nhất cũng không thể thi triển, nàng thất tha thất thểu đi trong rừng rậm, từng cơn choáng váng ập tới, nàng dựa vào ý chí mạnh mẽ chèo chống mới không té xỉu. . .
Nhưng tốc độ của nàng khó tránh khỏi chậm lại.
Ngay sau đó một cơn say sẩm mãnh liệt ập tới, hai chân của nàng mềm nhũn, nàng vô lực ngã xuống mặt đất.
"Chạy, làm sao ngươi không chạy nữa?"
Một giọng nói trêu tức truyền đến từ phía trên, Catherine ngẩng đầu, lờ mờ thấy được hai bóng người đang lơ lửng giữa không trung.
Đó là hai tên Đại Ma Pháp Sư..
Hai người vừa dứt lời, lại có gần mười bóng người từ phía sau đuổi đến, vây Catherine vào giữa.
Trong lòng của Catherine hết sức rõ ràng, mình rơi vào trong tay của bọn họ còn thống khổ hơn chết, nàng dùng hết một tia tinh thần lực cuối cùng, ngưng tụ ra một mũi tên gỗ. Mục tiêu của mũi tên gỗ kia lại không phải là kẻ địch trước mặt, mà là lồng ngực của nàng.
Cuối cùng, mũi tên gỗ vẫn không đâm vào trái tim của nàng, tên Phong hệ Đại Ma Pháp Sư kia nhìn mũi tên gỗ lơ lửng ở lòng bàn tay, cười lạnh nói: "Thủ đoạn của Vu Sư cũng chỉ có những thứ này sao?"
"Đương nhiên không chỉ có những thứ này."
Hắn vừa dứt lời, một giọng nói truyền đến từ sâu trong rừng.
"Là ai, ai đang nói chuyện!" Hắn biến sắc, bỗng nhiên nhìn về phía giọng nói truyền đến, những Ma Pháp sư còn lại cũng giống như hắn, nhưng ngay lúc bọn họ xoay người, đột nhiên cảm giác đầu óc đau đớn một cách mãnh liệt như thể có gì đó nổ tung trong đó.
Sau đó,hơn mười tên Ma Pháp sư và hai vị Đại Ma Pháp sư liền ngã xuống từ không trung, nếu như không phải bọn họ bay rất thấp, sợ rằng ít nhất cũng ngã chết mấy người
Trần Lạc từ trong rừng đi ra, hơn mười tên Ma Pháp sư đã nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Lấy tinh thần lực Ma Đạo Sư của hắn thả ra Tinh Thần Chi Thứ, bọn họ đoán chừng muốn ngủ tới sáng ngày mai.
Trần Lạc không có hảo cảm với Ma Pháp sư, đối với Vu Sư cũng giống vậy.
Hắn vốn còn muốn bàng quan quan sát, nhưng tên Vu Sư xui xẻo này hiển nhiên thực lực không mạnh, lại tiếp tục đứng nhìn, chỉ sợ gã sẽ chết trong tay của những người này.
Trần Lạc đương nhiên sẽ không nhìn gã chết ở chỗ này, hắn còn có ít lời muốn hỏi gã.
Tên Vu Sư kia cũng sớm đã hôn mê bất tỉnh, Trần Lạc vòng qua Ma Pháp sư nằm ngổn ngang trên đất, chuẩn bị gọi gã tỉnh trước.
Trong bóng tối, Trần Lạc cũng không thấy gì, chỉ có thể thấy bóng người lờ mờ.
Trần Lạc đẩy lồng ngực của hắn, nói: "Này, tỉnh."
Xúc cảm trên tay có chút kỳ quái, cơ ngực của người bình thường sẽ không nở nang như thế, cũng sẽ không mềm như thế, từ trên trực giác phán đoán, người này ít nhất cũng phải có dáng người giống Catherine mới có xúc cảm này.
Trần Lạc phóng ra một hỏa cầu, dưới ánh lửa chiếu rọi, quả nhiên thấy được mặt của Catherine.
Trên mặt của Trần Lạc biểu lộ ngốc trệ, đầu óc trống rỗng.
Orlando phái người truy sát Vu Sư, lại là Catherine?
Sớm biết là nàng, hắn như thế nào lại muộn như vậy mới ra tay. . .
Hắn cúi đầu nhìn Catherine đã rơi vào trạng thái hôn mê, cảm thấy trở nên đau đầu.
Có điều bây giờ không phải lúc để nhức đầu, hắn cần trước tiên tìm một nơi thích hợp giúp nàng điều trị vết thương, vết thương của nàng cũng không nhẹ, không thể tiếp tục trì hoãn.
Trần Lạc ôm nàng, vừa thi triển Trì Dũ Thuật vừa bay vào sâu trong rừng.
Hắn rời đi không lâu, một bóng người như u linh chậm rãi đi ra từ sau một thân cây nào đó, rồi đi đến bên cạnh những Ma Pháp sư đã hôn mê.