Chuyện liên quan tới sứ giả, trong thời gian ngắn cũng không giải thích rõ với nàng được, làm sao an trí Catherine mới vấn đề cần giải quyết trước mắt.
Dẫn nàng về nhà đương nhiên là không thể nào, trên quần áo của nàng dính đầy vết máu, hơn nữa đã bị xé nát, dưới áo choàng đen gần như trần trụi, không thể mang nàng trở về vương đô.
Trần Lạc trước hết tạo ra một thủy cầu bằng nước nóng, để cho nàng tắm rửa một phen, chờ đến lúc Catherine mặc lại áo choàng đen, hắn mới nói: "Em dẫn chị đi một chỗ."
Catherine buông thõng hai tay, thấp giọng nói: "Nghe theo sứ giả an bài."
Thân phận của nàng đã bại lộ, không thể lại mang nàng về vương đô. Đối với nàng mà nói, chỗ an toàn nhất đương nhiên là bộ lạc Vu Sư.
Trần Lạc mang theo Catherine bay lên không trung, hỏi: "Có Vu Sư muốn giết em sao?"
Catherine vội vàng nói: "Bọn họ không biết thân phận của sứ giả, xin mời sứ giả tha thứ."
Trần Lạc không tiếp tục cái đề tài này, hắn nói sang chuyện khác: "Nói cho em biết một ít chuyện về Vu Sư đi, tình cảnh hiện tại của giới Vu Sư là như thế nào. . ."
Trần Lạc tiếp xúc được bộ lạc Vu Sư chỉ có hơn trăm người, hơn nữa ẩn cư nhiều năm, cũng không hiểu rõ tình cảnh hiện tại của Vu Sư.
Catherine hiển nhiên biết nhiều hơn bọn họ.
Hiện tại trong giới Vu Sư tổng cộng có mười ba vị Tế Tự. Con số này, so với Trần Lạc từ chỗ của trưởng lão Matt biết được, còn nhiều hơn mấy người.
Mười ba vị Tế Tự, mỗi một vị đều tương đương với Đại Ma Đạo Sư, phân biệt đại biểu cho mười ba thế lực. Trên đại lục có rất nhiều bộ lạc Vu Sư, to có nhỏ có, phần lớn đều do mười ba vị Tế Tự này lãnh đạo. Mục tiêu của các Tế Tự là giống nhau, cũng vì lật đổ sự thống trị của đền thờ Ma Pháp, nhưng từ sau khi Thánh Giả biến mất, các Tế Tự dần dần tách ra, thẩm thấu vào tứ đại đế quốc.
Tổng hợp thực lực của Vu Sư không đủ để chống lại tứ đại đền thờ, chỉ có thể lựa chọn âm thầm từng bước xâm chiếm. Gần như trong mỗi nước thuộc tứ đại đế quốc đều có Vu Sư hoạt động.
Trong tháng năm dài đằng đẵng, bọn họ đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống của các Ma Pháp sư. Có người giống như bác sĩ Catherine, cũng có người giống như học giả Trần Lạc, có một số Vu Sư ngồi ở vị trí cao của vương quốc nào đó, thậm chí thẩm thấu vào trong vương thất. Những năm gần đây, quan điểm của hầu hết Tế Tự bắt đầu trở nên cấp tiến, họ không ngừng tạo ra bạo động trên đại lục, gây ra những cuộc hỗn loạn trong những nước thuộc tứ đại đế quốc. Dần dà, một bộ phận Vu Sư có quan điểm khác nhau bắt đầu tách ra, hình thành những bộ lạc cỡ nhỏ, có thể là dứt khoát quên đi thân phận của Vu Sư, ẩn tàng trong Ma Pháp sư làm một người bình thường.
Catherine vì không tán đồng quan điểm của họ, mới rời vương đô, lại không nghĩ rằng hành tung của nàng bị Vu Sư tiết lộ, nếu như không phải Trần Lạc xuất hiện, nàng đã chết trong rừng cây vừa rồi.
Vu Sư và Ma Pháp sư, đến cùng ai mới là chính nghĩa, Trần Lạc không biết, cũng không muốn biết, hắn chỉ không có cách nào bỏ mặc Catherine.
Lúc bay đến một chỗ cây cối rõ rậm rạp hơn, Trần Lạc tản ra tinh thần lực, rất nhanh có rất nhiều mũi tên gỗ phóng tới từ phía dưới..
Suy nghĩ của Trần Lạc khẽ động, những mộc tiễn kia liền nhao nhao rơi xuống, hai bóng người đứng ở ngọn cây, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
Trần Lạc nhìn hai vị trưởng lão, nói: "Là ta."
"Ngài sứ giả." Matt và Heiler đồng thời thốt lên.
Một lát sau, trong một ngôi nhà trên cây, Matt nhìn Trần Lạc, kích động nói: "Ngài sứ giả đại, ngài đã rất lâu không đến đây. . ."
"Hai năm nay có một số việc, không ở Lorrain." Trần Lạc nhìn lão, hỏi: "Lương thực trong bộ lạc còn dư dả không?"
Matt cung kính đáp: "Ban thưởng của ngài còn rất nhiều, đủ để các tộc nhân vượt qua mấy mùa đông."
Trần Lạc khẽ gật đầu, sau đó nói: "Vị này là Catherine, nàng bị thương, ta muốn để nàng ở đây nghỉ ngơi một đoạn thời gian."
Nữ trưởng lão kia lấy một bộ quần áo khác cho Catherine. "Ngài yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt."
Matt nhìn Trần Lạc, mong đợi hỏi: "Thưa ngài sứ giả, xin hỏi nữ thần lúc nào mới có thể giáng lâm?"
Trần Lạc nhìn lão một cái, nói: "Thời cơ chưa đến."
Matt vội vàng cúi đầu xuống, không còn dám hỏi nữa.
Trần Lạc nói: "Các ngươi tiếp tục ở chỗ này sinh hoạt, có tin tức gì ta sẽ thông báo cho các ngươi."
"Tuân lệnh sứ giả."
Trần Lạc nghĩ một chút, lại nói: "Ngoài ra, thân phận của ta một mình các ngươi biết là được rồi, không cho phép lộ ra cho người khác, cho dù là Tế Tự cũng không được."
"Vâng."
Hiện tại đã qua nửa đêm, Trần Lạc không thể ở chỗ này nữa, hắn dặn dò Catherine vài câu, liền cấp tốc rời đi.
Trần Lạc một đường nhanh như điện chớp, trong thời gian ngắn nhất, đã chạy về tới nhà.
Isabella ngồi trên giường, đang che miệng ngáp, nàng hỏi: "Blair, cậu đã đi đâu, muộn như vậy mới trở về. . ."
Mặc dù vừa rồi hắn chữa trị cho Catherine không có bất kỳ tâm tư đen tối gì, nhưng lúc đối mặt với Isabella, vẫn khó tránh khỏi có chút chột dạ.
Cũng may hắn vừa mới trở về, đã tắm rửa một lần, đồng thời hong khô quần áo, xác nhận không có dấu vết gì lưu lại, mới trở lại trong nhà.
Vốn là không làm chuyện thẹn với lương tâm, lại khiến cho hắn giống như đang lén lút yêu đương với những cô gái khác, trong lòng của Trần Lạc đậu đen rau muống một câu, hắn bèn đi đến bên giường, nói: "Hiệp hội có ít chuyện xảy ra, đã xử lý xong, thời gian không còn sớm, nhanh đi ngủ đi. . ."
Hắn vừa mới nằm trên giường, Isabella đã lấy xuống một sợi tóc trên người hắn, hỏi: "Blair, trên người của cậu tại sao có thể có tóc dài như vậy?"
Trần Lạc nhớ vừa rồi đã kiểm tra cẩn thận, hắn nhìn vào mắt của Isabella, cuối cùng thở dài, "Tốt, tớ thừa nhận, vừa rồi tớ không phải đến hiệp hội . ."
"Gạt cậu đó, đây là tóc của tớ. . ." Isabella cười hì hì, sau đó hỏi: "Không phải đi hiệp hội, vậy vừa rồi cậu đi đâu?"
Trần Lạc giật mình, sau đó nói: "Nếu không, chúng ta đi ngủ đi. . ."
"Mau nói. . ."
. . .
Thật ra Trần Lạc đã từng từng cân nhắc có nên nói những bí mật này cho Isabella hay không, nếu cô Britney đã biết, hắn cũng không có lý do lừa Isabella nữa.
Chỉ là hắn vẫn chưa tìm được cơ hội mà thôi.
Hắn nghĩ một chút, một lần nữa nhìn về phía Isabella, nói: "Chuyện tớ sắp nói, một mình cậu biết là được rồi, đừng nói cho người khác. . ."
Trần Lạc đem nguyên bản chuyện định nói cho Isabella đều nói cho nàng, đương nhiên hắn cũng lược bỏ bớt một số tình tiết không quan trọng. Ví dụ như chuyện hắn giúp Catherine chữa thương.
Một lát sau, Isabella giật mình nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Catherine là Vu Sư, cậu cũng là Vu Sư. . ."
Trần Lạc giải thích: "Bác sĩ Catherine là Vu Sư, tớ không phải, tớ chỉ là có thể sử dụng vu thuật mà thôi."
Isabella nghi ngờ hỏi: "Người có thể sử dụng lực lượng thần kỳ ngoài tứ hệ ma pháp không phải là Vu Sư sao?"
Trần Lạc nói: "Ma Pháp sư còn không thể câu thông nguyên tố tạp chất đâu, dựa theo thuyết của đền thờ, tớ và cậu, còn có cô Britney đều là Vu Sư."
Isabella nghĩ một chút, lại nói: "Có phải vì chúng ta có huyết mạch của thần hay không, cô Britney có huyết mạch của thần, tớ nghe cha nói nhà chúng ta cũng có một chút huyết mạch của thần, chẳng lẽ Blair, cậu cũng có sao?"
Nguyên nhân này căn bản không giải thích được, người có huyết mạch của thần rất nhiều, nhưng trước mắt, cũng chỉ có ba người bọn họ có thể sử dụng lực lượng thần kỳ khác ngoài vu thuật và ma pháp.
Trần Lạc nói: "Nguyên nhân còn không biết, tóm lại, chuyện này không thể nói cho kẻ nào khác kể cả cha của cậu."
Isabella hỏi: "Cô Britney cũng không thể nói à?"
Trần Lạc nói: "Cô Britney đã biết."
Isabella có chút bất mãn nhìn hắn, nói: "Vì sao mỗi lần cô Britney đều biết trước tớ, cậu lại không hẹn hò với cô Britney. . ."
"Lúc đó, chúng ta còn chưa xác định quan hệ. . ."
"Nếu như không phải gặp được tớ, cậu sẽ hẹn hò với cô Britney phải không?"
. . .
Cách nhau một bức tuờng, Britney nằm trên giường hơi thất thần, thậm chí hô hấp còn ngừng lại trong tích tắc, nhưng sau khi Isabella hỏi ra vấn đề, trong căn phòng sát vách rốt cuộc không truyền tới tiếng nào nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai, vương cung.
Orlando nhìn hai tên Đại Ma Pháp Sư, khó có thể tin mà hỏi: "Đêm qua, các ngươi bị kẻ trộm tập kích?"
Tên Phong hệ Đại Ma Pháp Sư cắn răng, oán hận nói: "Lúc đầu chúng ta đã bắt được tên Vu Sư kia, nhưng kẻ trộm đáng chết lại trốn phía sau đánh lén chúng ta, còn lấy đi tiền và tất cả những thứ đáng giá của chúng ta. . ."
"Một mình hắn làm sao đánh lén các ngươi?"
"Chúng ta cũng không biết, ngay lúc chúng ta vừa bắt được tên Vu Sư kia, bỗng nhiên, tất cả chúng ta đều hôn mê bất tỉnh, chờ chúng ta tỉnh lại, trời đã sáng. . ."