Khi trong đại điện chỉ còn lại một mình ông và quan thị vệ, Orlando chậm rãi nói: "Đến cùng là ma pháp gì có thể đồng thời tấn công nhiều Ma Pháp sư như vậy, trên người bọn họ cũng không có bất cứ vết thương nào . ."
"Không phải ma pháp, là vu thuật." Quan thị vệ đứng cạnh cây cột chậm rãi đi tới, nói: "Tinh Thần Chi Thứ ở cấp độ này ít nhất cũng là trung vị Đại Vu Sư. . ."
Orlando nhìn hắn một cái, "Trung vị Đại Vu Sư?"
Quan thị vệ nói: "Chính là Ma Đạo Sư của các ngươi"
"Trước hết mặc kệ tên phản đồ đã." Trên mặt hắn lộ ra vẻ cảnh giác,. "Đầu tiên phải điều tra rõ nội tình của Đại Vu Sư kia. . ."
Thương vị Đại Vu Sư tương đương với Đại Ma Đạo Sư, mỗi một vị đều là Tế Tự, phía dưới Tế Tự, trung vị Đại Vu Sư đã là cường giả tuyệt đối.
Hắn nhất định phải biết rõ ràng vị Đại Vu Sư này là thủ hạ của vị Tế Tự nào.
. . .
Vì nửa đêm hôm qua mới về nhà, Trần Lạc lại giải thích cho Isabella hơn nửa đêm, dẫn đến hai người sáng sớm đều dậy trễ.
"Mặc kệ cậu là Ma Pháp sư hay Vu Sư, tớ đều sẽ vĩnh vĩnh ở chung một chỗ với cậu" Isabella cho hắn một nụ hôn sáng sớm tốt lành, mới rời đi từ cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ của thư phòng là vườn hoa sau nhà, nàng chỉ cần lật ra Trần Lạc cửa sổ, lại từ nàng cửa sổ lật đi vào là có thể.
Mỗi ngày cùng Trần Lạc chìm vào giấc ngủ, chuyện Isabella thường xuyên gặp ác mộng cũng có chỗ dịu bớt, nhìn nàng rời phòng, Trần Lạc liền nghĩ tới vấn đề đêm qua.
Cô Britney và Isabella không giống với Ma Pháp sư phổ thông trên đại lục. Lúc đầu, Trần Lạc tưởng rằng do huyết mạch, nhưng trước kia hắn đã từng lợi dụng Wilker để làm thí nghiệm, Wilker có huyết mạch giống với cô Britney, nhưng trong việc điều khiển nguyên tố tạp chất lại không có bất kỳ thiên phú nào.
Isabella đã từng nói bóng nói gió hỏi Ouston, đáp án nàng lấy được là ngay cả Đại Ma Đạo Sư như ông cũng không cách nào làm được.
Hiểu rõ vấn này không phải là một chuyện dễ dàng, trước mắt Trần Lạc không cách nào giải thích được.
Sau đó mấy ngày, không có Vu Sư tìm hắn gây phiền phứcm ngược lại sứ giả Barnett của đền thờ có tới một chuyến, ông đưa cho Trần Lạc một cái minh bài, bên trên có phù văn kỳ quái. Điều này đại hắn hắn chính thức trở thành Tế Tự, bằng vào thân phận Tế Tự, hắn có quyền triệu tập và ra lệnh trong phạm vi của đền thờ từ bất cứ chi nhánh và hiệp hội Ma Pháp nào trong các nước thuộc đế quốc Oss.
Barnett đưa xong minh bài, liền vội vàng rời đi. Thân phận Tế Tự là tôn quý, nhưng để ông đối mặt một Tế Tự trẻ tuổi như vậy, tu vi còn không cao bằng mình, toàn thân của ông đều cảm thấy không thoải mái.
Đã có thân phận Tế Tự, Trần Lạc đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội.
Hắn trước tiên đến chi nhánh đền thờ ở Lorrain, trước kia Trần Lạc không biết, sau khi thực sự hiểu rõ hắn mới phát hiện cho dù là chỉ là chi nhánh của đền thờ ở Lorrain, thực lực cũng không yếu hơn hiệp hội Ma Pháp.
Bốn vị Ma Đạo sư tọa trấn, phía dưới cũng có không ít Đại Ma Pháp Sư và Ma Pháp sư cao cấp, vì phòng ngừa Vu Sư gây ra hỗn loạn, mỗi vương đô của một đất nước đều có một chi nhánh của đền thờ như thế này.
"Ngài Tế Tự." Thời điểm Trần Lạc bước vào đền thờ, nơi này chỉ một vị chấp sự Đại Ma Pháp Sư trấn thủ.
Trần Lạc nhìn đại điện trống rỗng một chút, hỏi: "Những người khác đâu?"
Chấp sự kia nói: "Hồi Tế Tự đại nhân, vương đô phụ cận xuất hiện một tên cường đại Vu Sư, bốn vị Đại chấp sự ra ngoài đuổi bắt, những người khác tại thần điện, có muốn hay không ta triệu tập bọn họ chạy tới. . ."
Hắn đi vào thần điện, chính diện đối mặt, là một tôn pho tượng to lớn, pho tượng mười phần vĩ ngạn, nhưng bộ mặt mơ hồ một mảnh, đây cũng là Ma Pháp sư tín ngưỡng Ma Pháp Chúng Thần một trong.
rên bức tường bên tay trái có treo một tấm bản đồ rất lớn.
Tấm bản đồ này cũng không chi tiết, chỉ đại khái vẽ tứ đại đế quốc Oss, Fares, Water, Wendt chiếm bốn phần năm diện tích của đại lục, một phần năm còn lại nằm ở trung tâm của đại lục, giáp với biên giới của cả bốn đế quốc. Đó là một khu rừng rậm vô biên vô tận, cũng được các Ma Pháp sư nhắc đến với cái tên “Hắc Ám Sâm Lâm.”
Truyền thuyết kể rằng vốn dĩ diện tích rừng ở đó không lớn như vậy. Ở thời kỳ Viễn Cổ, Vu Sư và Ma Pháp đã triển khai một trận Thánh Chiến, kết quả cuối cùng là Ma Pháp sư lấy được thắng lợi, nhưng họ cũng không có năng lực đem Vu Sư đuổi tận giết tuyệt. Sau khi Vu Sư thất bại, họ lui vào trong rừng rậm nguyên thủy, vô số Vu Sư toàn lực xuất thủ, khuếch trương diện tích của khu rừng lên vô số lần, rất nhiều Ma Pháp sư tiến vào rừng muốn đem Vu Sư một mẻ hốt gọn, nhưng lại không một ai có thể trở ra.
Từ đó về sau, vùng rừng rậm này được đặt tên, đồng thời trở thành cấm địa của Ma Pháp sư.
Qua nhiều năm như vậy, Ma Pháp sư muốn xâm nhập Hắc Ám sâm lâm để nhổ sạch gốc rễ Vu Sư, Vu Sư cũng muốn chạy ra khỏi Hắc Ám sâm lâm, lật đổ sự thống trị của đền thờ, nhưng ngàn năm trôi qua, vẫn không có phe nào đạt được mục đích.
Đền thờ treo tấm bản đồ này ở đây chỉ để nhắc nhở các Ma Pháp sư, Vu Sư còn, căn nguyên hoạ loạn còn, để cho họ luôn luôn tỉnh táo, vĩnh viễn không nên quên sự uy hiếp của Vu Sư.
Trên bức tường bên tay phải được dán rất nhiều giấy, nếu nhìn kỹ, tất cả đều là tình báo liên quan đến Vu Sư.
Hắc Ban Linh trấn hư hư thực thực có hoạt động của Vu Sư, một tên Vu Sư bị bắt ở Sư Thành, bá tước X có thể đã bị Vu Sư mê hoặc, từ bỏ tín ngưỡng. . .
Nguyên thủ tịch y sư của Lorrain - bác sĩ Catherine thật ra là Vu Sư, hiện tại đã thoát khỏi vương đô, người cung cấp thông tin của nàng sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh...
Trần Lạc lắc đầu, nói: "Không ngờ bác sĩ Catherine lại là Vu Sư. . ."
Tên chấp sự kia nói: "Nàng trốn ở vương đô nhiều năm như vậy, nhất định có mưu đồ nào đó, những Vu Sư đáng chết này đến cùng muốn làm gì. . ."
Khi đang nói chuyện, hai gã nhân viên của đền thờ áp tải một người đến trước mặt của Trần Lạc, người kia bị nhét một miếng vải rác ở trong miệng, chỉ có thể phát ra tiếng “ô ô”, tựa hồ đang kêu gào gì đó.
Trần Lạc nhìn phương hướng kia một chút, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Người chấp sự nói: "Hắn là kẻ độc thần, khinh nhờn Thần Minh, đền thờ sẽ ban cho hắn trừng phạt nghiêm khắc nhất."
Trần Lạc cẩn thận hỏi thăm mới biết được ngoại trừ Vu Sư, phàm là người hoặc chuyện sinh ra ảnh hưởng xấu với đền thờ và Chúng Thần cũng bị họ xem là đối tượng xử lý.
Mấy tháng trước, một vị Đại Ma Đạo Sư của đế quốc Fares, cũng là nhà triết học nổi tiếng trên đại lục, sau khi ông thất bại đột phá Thánh Ma Đạo Sư, ông tự nhốt mình trong phòng ròng rã mười ngày, sau đó đưa ra một tư tưởng chấn kinh đại lục.
Chúng Thần đã chết!
Đại lục Thần Ân thờ phụng Ma Pháp Chúng Thần, cho tới bây giờ không ai dám nói ra loại lời báng bổ Chúng Thần này, đổi lại người bình thường, sớm đã bị đền thờ lấy tội danh độc thần xử tử, nhưng người nói ra câu này không chỉ là một triết gia nổi tiếng, mà còn là Đại Ma Đạo Sư. Cho nên, mới đầu đền thờ chỉ để ông thu hồi câu nói kinh tâm động phách này lại, nhưng vị Đại Ma Đạo Sư kia đã từ chối.
Vì bắt ông về đền thờ hỏi tội, đền Hoả Thần đã phái ra bốn vị Tế Tự, dưới sự vây công của bốn vị Tế Tự, ông đánh chết một người, làm trọng thương ba người còn lại, bản thân ông cũng bị thương bỏ chạy, từ đây không còn tin tức.
Đền Hoả Thần nguyên khí đại thương, nghe nói Đại Tế Tự tự mình xuất thủ, cũng không tìm được vị Đại Ma Đạo Sư kia, chuyện này chỉ có thể không giải quyết được gì.
Mặc dù đế quốc Fares tuyên bố vị Đại Ma Đạo Sư kia bị điên, mới có thể nói ra những lời báng bổ thần này, nhưng tư tưởng và câu chuyện của ông lại yên lặng truyền khắp đại lục, tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.
Trần Lạc bội phục lòng dũng cảm của vị Đại Ma Đạo Sư kia, Điều này khiến hắn nhớ tới Nietzsche, mặc kệ kết luận của ông là đúng hay sai, ít nhất ông cũng dũng cảm dám chất vấn và khiêu chiến tín ngưỡng của hầu hết mọi người.
Bội phục thì bội phục, chuyện này chính mình lại không thể làm.
Hắn không quên mục đích đến đền thờ, một lần nữa nhìn về phía tên chấp sự kia, hỏi: "Đền thờ có cất giữ vu thuật hay không?"
Chấp sự kia khẽ gật đầu, sau đó kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: "Ngài muốn vu thuật làm gì?"
"Nghiên cứu." Trần Lạc lạnh nhạt nói: "Chỉ có vu thuật mới có thể đánh bại vu thuật, chỉ có hiểu rõ Vu Sư mới có thể chiến thắng họ, ngươi đi lấy tất cả vu thuật ở đền thờ ra đây, ta mang về nghiên cứu một chút. . ."