Hắn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện nơi này còn cách phủ thành chủ một đoạn, xem ra cho dù là Không Gian Na Di, cũng không thể định vị chuẩn xác vị trí, ít nhất thực lực của hắn bây giờ làm không được.
Hắn đã là Thánh Ma Đạo Sư, không giống với hư danh trên đại lục Thần Ân, mà là Thánh Ma Đạo Sư thực thụ.
Dưới sự công kích tinh thần của Tasia, trong nháy mắt hắn liền rơi vào hôn mê.
Trần Lạc chỉ nhớ rõ hắn mơ thấy mình làm người lớn, lúc tỉnh lại, tinh thần lực gần như tăng gấp bội, trong đầu cũng có thêm rất nhiều tri thức ma pháp hơn.
Ma pháp trận, không gian ma pháp.. Đây đều là khái niệm ma pháp mới mà đại lục Thần Ân chưa từng có.
Trong chớp mắt, năng lực Lãnh Chúa cũng không còn là không thể tưởng tượng nổi.
Song, hắn chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào.
Giấc mơ kia chỉ sợ không phải là mơ, hắn giống như thật cùng Tasia làm một chút chuyện không thể miêu tả.
Nhưng đây coi là gì?
Là cách nàng xin lỗi mình hay sao?
Bởi vì nàng không được Trần Lạc đồng ý, tự ý truyền tống linh hồn của hắn đến nơi này. Thế nhưng, chuyện này nàng cũng có được Trần Lạc đồng ý đâu.
Nàng không phải là Isabella, không phải là cô Britney, cũng không phải là Alice mặc dù dung mạo của nàng rất xinh đẹp, lại còn tóc đen mắt đen, nhưng loại quan hệ không có bất kỳ cơ sở tình cảm này vẫn để Trần Lạc khó mà tiếp nhận.
Lúc hắn tỉnh lại, Tasia đã biến mất.
Trần Lạc suy đi nghĩ lại, rốt cuộc quyết định về thành Yapool trước đã.
Ma Pháp sư trên đại lục Thần Ân sắp sửa nghênh đón thời khắc sinh tử tồn vong, chờ đến lúc Chúng Thần hoàn toàn thức tỉnh, kiếp nạn của Ma Pháp sư sẽ đến. Trần Lạc không biết bọn hắn có thể thắng hay không, nhưng đối diện với tai nạn sắp đến, ngược lại tâm tình của hắn bình thản xưa nay chưa từng có.
Nên tới cuối cùng sẽ đến, cứ hoảng sợ lo lắng, không bằng bình tĩnh đối mặt.
Có một nhà hiền triết đã từng nói, biện pháp tốt nhất để chiến thắng nổi sợ là đối mặt với nó.
Đây có lẽ là mười năm cuối cùng của đời hắn, rất nhiều chuyện trước kia không rõ, trong chớp mắt sáng tỏ thông suốt.
Sống và sinh hoạt với người mình thích, cuộc sống hẳn vốn là đơn giản như vậy.
Trần Lạc lại biến mất, lần tiếp theo xuất hiện đã ở trước cửa của Isabella ở phủ thành chủ.
Thuấn di ở cự ly ngắn cực kỳ chính xác.
Cửa phòng của Isabella mở ra, nàng chạy thật nhanh đến, kinh hỉ nói: "Blair, cậu đã trở về, chuyện đền thờ thế nào rồi?"
Trần Lạc ôm lấy nàng, nói; "Đã giải quyết xong."
Hắn cũng không nói cho Isabella chi tiết cụ thể, cũng không đề cập tới chuyện Chúng Thần sắp thức tỉnh, hai bàn tay của hắn vuốt ve gương mặt của nàng: "Sắc mặt của ngươi nhìn không tốt lắm, lại thấy ác mộng sao?"
Isabella khẽ gật đầu, nói: "Hiện tại gần như mỗi lúc trời sáng đều thấy ác mộng kia, hơn nữa tớ rốt cuộc nhớ được nó. . ."
Trần Lạc hỏi: "Cậu mơ thấy gì?"
Isabella nhỏ giọng nói : "Tớ mơ thấy một tinh cầu lớn như mặt trăng đâm vào Địa Cầu. . . , đó giống như không phải Địa Cầu, là một nơi rất xa lạ, nhưng cùng Địa Cầu rất giống. . ."
Đầu của Trần Lạc “ông” một tiếng. . .
Hành tinh va chạm, thứ này lại có thể là giấc mơ của Isabella, nó giống y như đúc giấc mơ của Tasia!
Trần Lạc ngơ ngác nhìn Isabella, trong chớp nhoáng này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chi tiết nào đó, chi tiết này cho tới này hắn vẫn sơ sót.
Thiên phú nghịch thiên của Isabella căn bản không phải một Ma Pháp sư bình thường có thể có!
Bởi vì bên cạnh nàng có hắn, có cô Britney, thực lực Isabella tăng vọt dường như cũng không kinh người như vậy, nhưng phóng nhãn toàn bộ đại lục, cũng chỉ có Trần Lạc và cô Britney nhanh hơn nàng.
Còn có Tasia.
Ma Pháp sư không thể có thiên phú như vậy, trừ phi nàng không phải là tăng lên, mà là khôi phục, khôi phục cảnh giới vốn có của nàng. . .
Linh hồn sinh ra trên đại lục Thần Ân chỉ có thể sử dụng vu thuật cùng ma pháp, căn bản vốn không có khả năng khống chế nguyên tốt tạp chất!
Cả hai người bên cạnh hắn đều có thể khống chế nguyên tố tạp chất. Điều này khiến cho Trần Lạc lầm lẫn, hắn cho rằng việc này liên quan đến thiên phú, có thể còn người nào đó trên đại lục sở hữu khả năng này.
Hiện tại hắn rốt cuộc nhận ra đây không phải thiên phú, cũng không phải trùng hợp!
Isabella, nàng là một trong hai nữ thần còn lại!
Tiếp theo, Trần Lạc lại ý thức được một vấn đề.
Cô Britney.
Nếu như Isabella không phải trùng hợp, như vậy cô Britney . . .
Nàng có thiên phú nghịch thiên, nàng có thể khống chế nguyên tố tạp chất giống như Trần Lạc và Isabella. . .
Nữ thần Trí Tuệ và em gái của nàng. . .
Trần Lạc lắc đầu, kiên định nói: "Không, điều đó không có khả năng, nhất định còn có cách giải thích khác. . ."
Isabella lại nghĩ tới một chuyện khác, nàng ngẩng đầu nhìn Trần Lạc, thần bí nói : "Blair, tớ cho cậu biết một bí mật, ta cũng có thể sử dụng ma pháp mà không cần đến thần chú và kết ấn. . ."
Thân thể của Trần Lạc lảo đảo một cái, hắn vịn cửa mới không ngã sấp xuống.
Isabella lo lắng hỏi: "Blair, cậu thế nào, cậu bị thương ở đâu không?"
Trong vòng một ngày tiếp nhận quá nhiều tin tức trùng kích, Trần Lạc vịn trán nói: "Tớ, tớ hơi mệt, tớ muốn yên tĩnh một chút. . ."
Một lát sau, Trần Lạc một người đợi trong phòng, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.
Liên quan tới nguồn gốc của Chúng Thần, liên quan tới thân phận của nữ thần, liên quan tới nguyên nhân hắn xuyên không, giờ phút này, tất cả đều rõ ràng. Tasia kế thừa ký ức của nữ thần Hắc Ám, hai người kế thừa ký ức của hai nữ thần khác lần lượt là Isabella cùng cô Britney. Bọn họ bố trí một ma pháp trận ở ngoài phiến không gian không ổn định, dẫn linh hồn của Trần Lạc từ Địa Cầu tới nơi này.
Hiện tại xem ra, ba người các nàng hao tổn cực kỳ lâu mới bố trí được ma pháp trận kia, tác dụng của nó không phải chỉ đề kiểm tra thiên phú ma pháp và truyền tống linh hồn. Nó sẽ còn truyền tống linh hồn đến nơi gần các nàng nhất.
Cô Britney ở học viện Thánh Donas, thành Yapool. Isabella cũng ở nơi đây.
Cho nên Blair chết rồi, Trần Lạc chiếm cứ thân thể của hắn.
Đây không phải trùng hợp, cũng không phải sự kiện ngẫu nhiên.
Đây là kế hoạch có trừu tính trước.
Điều duy nhất nằm ngoài dự đoán của các nàng chính là linh hồn của Trần Lạc đến quá sớm, trước khi các nàng kịp thức tỉnh, hắn đã tới nơi này, hắn trở thành học sinh, người yêu của các nàng, thậm chí còn xảy ra một đoạn tình tay ba.
Trần Lạc hẳn phải tức giận, tức giận người thay đổi quỹ tích cuộc sống của mình, nhưng giờ phút này hắn làm cách nào cũng không giận nổi. Hắn có thể mắng mỏ nữ thần Trí Tuệ bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất, nhưng lại không thể nặng lời với cô Britney và Isabella.
Bởi vì hai người các nàng là tất cả của Trần Lạc ở đại lục Thần Ân.
Các nàng là các nàng, không phải là nữ thần nào cả, trước kia không phải, về sau cũng sẽ không phải.
Isabella nhảy vào từ cửa sổ, nàng lo lắng hỏi: "Blair, cậu bị sao thế?"
Trần Lạc nhìn nàng, không biết có nên nói chuyện này cho nàng biết hay không.
Ngẫm lại, hiện tại không nói cho nàng, sớm muộn nàng cũng sẽ thức tỉnh đoạn ký ức kia.
Trần Lạc suy nghĩ thật lâu, mới nói : "Tớ có một chuyện rất quan trọng phải nói cho cậu."
Isabella chưa từng bao giờ thấy hắn nghiêm túc như thế, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một trận cảm giác xấu, sắc mặt tái nhợt nói: "Cậu, cậu thích cô Britney hơn phải không? Cậu muốn cùng với cô Britney sao?"
Trần Lạc nắm tay của nàng, nói: "Có lẽ, cậu phải gọi nàng là chị."
"Cậu, cậu chẳng lẽ muốn cả hai. . ." Isabella cả giận nói: "Cậu, chuyện này không thể, coi như tớ đồng ý, Britney cũng sẽ không đồng ý!"
Trần Lạc sửng sốt một chút, hỏi: "Cậu đồng ý?"
Giọng của Isabella mang theo tiếng khóc nức nở: "Tớ biết mà, tớ biết mà, cậu vẫn thích cô Britney, muốn thêm Alice nữa hay không, dù sao nàng cũng thích cậu. . ."
Trần Lạc bất đắc dĩ nói: "Ý của tớ là cô Britney thật sự là chị của cậu, chị ruột của cậu!"
Isabella ngẩn người, thậm chí đều quên khiển trách Trần Lạc, nói một cách khó tin: "Cái gì, cha còn người con gái khác ư?"
"Ý của tớ là nàng đã từng là chị ruột của cậu." Trần Lạc nhìn nàng, nói: "Tớ hy vọng cậu sẽ chăm chú lắng nghe những lời tiếp theo của tớ. . ."
Tinh thần lực của Thánh Ma Đạo Sư nhạy cảm hơn trước kia gấp mấy lần, Trần Lạc vừa dứt lời, bỗng nhiên đã nhận ra ngoài cửa sổ có một tia ba động tinh thần lực không tầm thường.