Britney đã ở bên ngoài rất lâu rồi, tâm trạng của nàng cực kỳ phức tạp, nàng không biết nên dùng tâm trạng như thế nào đi đối mặt Trần Lạc. Sau khi nàng cầm tới chiếc nhẫn thuộc về nữ thần Trí Tuệ, nàng nghĩ tới rất nhiều chuyện, cũng nhớ tới một đoạn ký ức vốn dĩ không thuộc về nàng.
Nữ thần Trí Tuệ, ma pháp trận, linh hồn truyền tống. . .
Nàng biết trở thành Thánh Ma Đạo Sư, rời đại lục Thần Ân là một việc vô cùng quan trọng đối với Trần Lạc, nhưng mãi đến lúc ấy, nàng mới nhận ra tầm quan trọng của chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Nơi đó là nhà của hắn, đây là hy vọng để hắn về nhà.
Mà tất cả chuyện này đều do các nàng mà ra.
Trong lòng của nàng ngập tràn áy náy, nàng không có dũng khí để đối mặt với hắn. Nhưng nàng không ngờ rằng dường như hắn đã biết tất cả. Điều này khiến trong lòng của Britney xuất hiện một tia ba động. Trần Lạc rất nhạy bén bắt được tia ba động quen thuộc kia.
Hắn nắm lấy tay của Isabella, trong nháy mắt liền na di ra ngoài phòng.
"Blair, đây là ma pháp gì!" Isabella kinh ngạc thốt lên, sau đó liền phát hiện Britney, nàng reo lên vui vẻ: "Cô Britney. . ."
Britney không dám nhìn Trần Lạc, giọng của nàng hơi run, "Em, em cũng biết rồi?"
Trần Lạc vừa cảm nhận khí tức của cô Britney, vừa đánh gia nàng, hắn nhận ra nàng đã là Thánh Ma Đạo Sư rồi.
Điều này mang ý nghĩa nàng đã thức tỉnh ký ức, cảm xúc của hắn có chút phức tạp, hắn khẽ gật đầu đáp: "Tasia đã nói cho em biết tất cả mọi chuyện."
Britney lẩm bẩm: "Hóa ra là nàng."
"Tasia thế nào?" Isabella nhìn Britney một chút, lại nhìn Trần Lạc một chút, nàng hỏi bằng giọng lo lắng: "Hai người có chuyện gì giấu em phải không?"
Britney nhìn Isabella, trong ánh mắt tràn đầy trìu mến, sau nàng quay sang nhìn về phía Trần Lạc, nói: "Xin em đừng tránh cứ SaSa, nàng vô tội, tất cả đều là lỗi của chị..."
"Tasia đã xin lỗi rồi." Nghĩa đến cách xin lỗi của Tasia, Trần Lạc hơi chột dạ, hắn nói tiếp: "Huống chi chuyện này cũng không liên quan hai người, so với những chuyện này, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm."
Isabella nghe chẳng hiểu câu nào, nàng cả giận nói: "Đến cùng hai người đang nói chuyện gì thế!"
Trần Lạc nhìn nàng, hỏi: "Cậu tin tưởng linh hồn có thể luân hồi không?"
Sau một giờ, Isabella ngu ngơ nhìn Trần Lạc và Britney, nàng đưa tay sờ lên trán của bọn họ, lắc đầu nói: "Hai người làm sao vậy, chuyện này sao có thể..."
Britney nhẹ giọng giải thích: "Năm đó, nhà Stern và Kravis bị chúng ta cải tạo huyết hạch, đồng thời để lại một vật phẩm, chị nhớ cả hai chị em mình đều để lại một chiếc nhẫn."
Isabella nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ, cứ thế đứng nguyên chỗ hồi lâu, sau đó nàng chạy thật nhanh khỏi phòng.
Để lại Trần Lạc và Britney ở trong phòng, bầu không khí dần dần trở nên xấu hổ.
Trần Lạc là người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc. "Chúng ta giết chết sứ giả, Chúng Thần muốn thức tỉnh, có lẽ mười năm sau, chúng ta phải đồng thời đối mắt bốn vị Lãnh Chúa."
"Thật xin lỗi." Britney nói: "Nếu như không phải chúng ta, em cũng sẽ không. . ."
"Nếu như nói như vậy, em cũng không quen được hai người." Trần Lạc mỉm cười, nhìn nàng. "Chỉ có chút tiếc nuối, em đã từng muốn dẫn chị và Isabella đến thăm thế giới của em, đó là một thế giới rất đặc sắc, hai người nhất định sẽ thích nơi đó."
Britney bỗng nhiên nói: "Quyển nhật ký kia thật ra không phải do em viết đúng không?"
Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Lúc đó, em còn chưa tới đây đâu."
"Vậy là tốt rồi." Britney nở nụ cười, nói: "Dạng này SaSa sẽ không hiểu lầm."
Nụ cười của nàng rất đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng có chút miễn cưỡng.
Trần Lạc nhìn nàng, nói: "Không thể không nói, tuy rằng tên Blair kia hèn mọn, nhưng ánh mắt rất không tệ."
Britney mờ mịt nhìn hắn, "Cái..., cái gì?"
Tính cách của nàng sẽ không bởi vì kế thừa ký ức của nữ thần Trí Tuệ mà thay đổi, lời đùa giỡn này Trần Lạc cũng không nói câu thứ hai.
Hắn nhếch miệng mỉm cười, nói: "Tasia nói, bọn họ cần ít nhất mười năm mới có thể thức tỉnh. Lúc đó, trong lòng em nghĩ, em còn có thể ở chung với hai người thêm mười năm nữa, mười năm, 3,650 ngày, 87,600 giờ, còn có thể ở chung với hai người lâu như vậy, còn có chuyện gì không vừa lòng nữa đấy?"
Britney vừa mới lý giải ý câu nói của hắn, sắc mặt cấp tốc biến đỏ, nàng coi rằng đó là một hiểu lầm, nhưng lời nói vừa rồi của hắn còn làm nàng xúc động hơn những gì viết trong quyển nhật ký kia.
Nàng có chút khẩn trương đứng lên, giọng hơi run: "Chị, chị đi xem SaSa một chút. . ."
Phủ thành chủ, phòng đọc sách.
Ouston nhìn Isabella, trên mặt tràn ngập bất an: "Nhẫn, nhẫn gì?"
Isabella nói: "Truyền thừa của gia tộc Kravis. . ."
"Có phải lão già Edward Stern đã nói với con điều gì rồi phải không?" Ouston nhìn nàng, lớn tiếng nói: "SaSa, ông ta là một kẻ điên, con đừng nghe ông ta, gia tộc Kravis cùng gia tộc Stern không có Viễn Cổ minh ước nào cả, không có nữ thần nào cả, cũng không có nhẫn gì hết, giả, đều là giả!"
Sắc mặt của Isabella tái nhợt, nàng nhìn Ouston, lẩm bẩm: "Cha, đây đều là thật, thật sao?"
Ouston kiên định nói: "Con là nữ nhi của ta, không phải nữ thần!"
Isabella nhìn Ouston, kiên định nói: "Chẳng cần biết con là ai, cha cũng là cha của con."
Ouston nhìn thẳng vào mắt của nàng, hồi lâu, mới chậm rãi ngồi xuống ghế, sống lưng thẳng tắp từ từ cong xuống.
"Ta từng cho rằng đây chẳng qua là một truyền thuyết. . ." Ouston nhìn về phía trước, tự nhủ: "Truyền thuyết nữ thần sẽ giang lâm ở gia tộc Kravis. Khi đó, đại lục sẽ gặp tai nạn rất lớn, chỉ có nữ thần mới có thể cứu vãn. . ."
Ouston nhếch miệng cười tự giễu: "Ta cho rằng đây chẳng qua là truyền thuyết, nếu như đó thật sự là truyền thuyết thì hẳn tốt bao nhiêu. . ."
"Tại sao là gia tộc Kravis, tại sao là con của ta!"
. . .
Ouston chậm rãi đứng người lên, từ trong một hốc tối trên tường lấy ra một cái hộp cổ lão, đặt lên bàn.
Isabella đi đến, mở hộp ra thì thấy bên trong có một chiếc nhẫn.
Nàng cầm lấy chiếc nhẫn kia, Ouston bỗng nhiên nhìn về phía nàng, nói: "SaSa, có thể lại gọi ta một tiếng cha không?"
"Cha vĩnh viễn là cha của con." Isabella nói với Ouston một câu, sau đó đeo chiếc nhẫn kia lên ngón giữa tay trái của nàng.
Chiếc nhẫn vừa khít như thể nó vốn là đồ vật của nàng.
Chiếc nhẫn bảo thạch lấp lóe ánh sáng nhạt, trên mặt của Isabella hiện ra mê mang.
Không biết qua bao lâu, vẻ mờ mịt trên mặt nàng đãn biến mất, nàng lần nữa nhìn về phía Ouston, nói khẽ: "Cha. . ."
. . .
Isabella đi ra ngoài phòng đọc sách, lúc nàng thấy Britney đứng trong sân, con mắt có chút đỏ lên, thấp giọng nói: "Chị. . ."
Trần Lạc thấy trên tay nàng mang một chiếc nhẫn, đây là một vật phẩm ma pháp, nó có tác dụng chứa đựng và tăng cường uy lực của ma pháp.
Isabella đi đến bên cạnh Trần Lạc, cúi đầu xuống nói: "Blair, thật xin lỗi. . ."
Hiển nhiên nàng đã kế thừa ký ức, cũng biết nàng đã từng làm gì với mình, Trần Lạc lườm nàng một chút: "Một câu xin lỗi là xong chuyện hả?"
Nếu như xin lỗi hữu dụng, còn muốn pháp luật để làm gì?
Các nàng đã từng làm chuyện quá đáng như thế với mình, dĩ nhiên không phải một câu xin lỗi liền có thể tùy tiện bỏ qua, ít nhất ít nhất cũng phải có thành ý như Tasia chứ.
Isabella bỗng nhiên tới gần Trần Lạc, hỏi: "Blair, vì sao trên người của cậu có khí tức mãnh liệt như của Tasia vậy, hôm này hai người đã làm gì?"