Britney nhìn Trần Lạc đang ngẩn người tại chỗ, mỉm cười nói: "Em có thể nghĩ đến nguyên tố tạp chất đã rất đáng gờm rồi. Chẳng qua nguyên tố tạp chất không thể ứng dụng trên ma pháp. Đây là kết luận do vô số các Ma Pháp sư tiền bối nghiên cứu đưa ra. Sau này em vẫn nên đặt tinh lực trên ma pháp nguyên tố đi thôi."
Trần Lạc lấy lại tinh thần từ hoảng hốt, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Vâng thưa cô."
Trong nhận thức của mọi người trên đại lục Thần Ân bao gồm cả cô Britney, Ma Pháp sư bình thường cũng không thể tùy ý khống chế nguyên tố tạp chất giống như hắn, cho nên Trần Lạc nuốt lời muốn nói xuống.
Khó trách từ xưa tới này chưa từng có ai chú ý tới chuyện hỏa cầu biến dị. Trên nguyên tắc mà nói, xem như bọn họ cực kỳ khuyết thiếu kiến thức khoa học về thành phần không khí, nhưng từ xác suất mà giảng, qua nhiều năm như vậy, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng nên có chút am hiểu về nguyên tố tạp chất.
Trừ phi bọn họ vốn không thể tự nhiên khống chế những vật này.
Phóng thích ma pháp không cần thần chú và kết ấn, có thể khống chế nguyên tố tạp chất mà người khác không khống chế được ------ Trần Lạc càng ngày càng cảm thấy, hắn không quá giống người.
Loại cảm giác này từ lúc hắn nhận được kết luận của Isabella cũng giống với cô Britney càng thêm mãnh liệt.
Có lẽ đúng như hắn đoán, linh hồn của hắn đến từ một vũ trụ khác cho nên cũng không bị quy tắc của vũ trụ song song này hạn chế.
Đối với thế giới này hiểu rõ càng nhiều, Trần Lạc càng vững tin rằng, nơi này dường như thật sự là một vũ trụ song song khác.
Đại lục Thần Ân nằm trên tinh cầu có lịch sử hình thành và phát triển rất giống với Địa Cầu. Mặt trời, mặt trăng và rất nhiều vì sao trên bầu trời hắn cũng rất quen thuộc, chỉ có tên gọi là khác nhau mà thôi.
Đây là một thế giới có quy tắc thời không khác với Địa Cầu. Ở nơi này, Trần Lạc đến từ một vũ trụ khác nên hắn có năng lực đặc biệt của riêng hắn.
Sau khi Isabella cố gắng khống chế nguyên tốt tạp chất nhưng không thành công, nàng nhìn Trần Lạc thắc mắc: "Chẳng lẽ cậu có thể dễ dàng khống chế nguyên tố tạp chất sao?"
"Làm sao có thể. . ." Trần Lạc phất tay, lắc đầu nói: "Chuyện này ai mà làm được cơ chứ. . ."
Trần Lạc dứt khoát dập tắt hoài nghi của Isabella. Nếu quả thật để nàng biết chuyện không thể tưởng tượng này, Isabella sẽ nhìn hắn như thế nào, cô Britney sẽ nhìn hắn như thế nào. Trần Lạc cũng không muốn bị bọn họ xem như chuột bạch đem đi nghiên cứu.
Sau khi Isabella bị thiên phú của cô Britney đả kích, nàng làm một quyết định để Trần Lạc rất bất ngờ.
Nàng dự định chuyển tới ở cùng với cô Britney, chỉ mỗi cuối tuần mới về nhà một lần. Cứ như vậy, nàng có thể từng giây từng phút được cô Britney chỉ dạy giống như Trần Lạc.
Nếu như không lấy cô Britney làm tham khảo, thiên phú ma pháp của Isabella thật ra rất không tệ. Trong học viện Thánh Donas cũng coi như số một số hai, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, nàng chính là người đầu tiên thành công tấn cấp Ma Pháp sư sơ cấp trong tất cả học sinh.
Trần Lạc ngồi xếp bằng trên giường minh tưởng, Isabella từ bên ngoài chạy vào, nàng ngồi phịch ở đầu giường, nó: "Blair, chúng ta thương lượng một việc thế nào."
Trần Lạc mở to mắt nhìn nàng, hỏi: "Chuyện gì?"
Isabella nói: "Chẳng mấy chốc mình sẽ dọn đến nơi này, cậu có thể để tớ ngủ trong phòng của cậu hay không?"
Trần Lạc lắc đầu, nghĩa chính ngôn từ từ chối: "Nam nữ khác nhau, tớ cũng không phải người tùy tiện như vậy. Cậu vẫn sớm từ bỏ suy nghĩ này đi."
"Ai nói mình muốn cùng cậu ngủ chung một chỗ hả!" Isabella xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái: "Ý của tớ là, tớ ngủ một mình trong phòng của cậu, tớ có thói quen ngủ một mình. . ."
Trần Lạc lườm nàng một chút, giống như nhìn một kẻ ngốc, hỏi: “Cậu ngủ trong phòng của tớ, vậy tớ ngủ chỗ nào, ngủ chung với cô Britney hả?"
Isabella sửng sốt một chút, hai tay chống nạnh nói: "Tốt Blair, quả nhiên cậu. . ."
"Quả nhiên cái gì?"
Isabella hít một hơi thật sâu, cố gắng bình phục tâm tình. "Ý của mình đó là, cậu có thể ngủ ở ghế sô pha nha, ghế sô pha ngoài phòng khách rất lớn rất dễ chịu. . ."
Trần Lạc nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Nếu ghế sô pha rất lớn rất dễ chịu, vì sao cậu không ngủ đi?"
"Blair, cuối cùng cậu có biết ga-lăng không hả?"
"Không biết."
. . .
Lần giao phong này lấy Isabella bại trận mà kết thúc. Dù sao Trần Lạc không phải Fitch, lại không nghĩ cưa cẩm nàng, không cần thiết chìu chuộng tính nết đại tiểu thư của nàng, chứ nói chi đến ga-lăng với nàng.
Ghế sô pha nào có giường ngủ dễ chịu, bao nhiêu người đều muốn được ngủ chung với cô Britney, thế mà Isabella lại không vừa lòng. Nếu có thể, Trần Lạc ngược lại nguyện ý đổi với nàng. . .
Isabella trở về dọn đồ qua đây, Trần Lạc dùng Vi Phong Thuật đóng cửa lại. Hắn thầm nghĩ mình hẳn mau chóng lắp thêm một ổ khóa, cùng người khác phái thuê nhà, vẫn có rất nhiều nơi cần phải chú ý.
Chẳng may ngày nào đó Isabella hoặc cô Britney bước vào phòng lúc hắn đang thay quần áo. Trần Lạc không biết nên đối với các nàng phụ trách hay để các nàng đối với mình phụ trách.
Sau khi đóng cửa, hắn lập tức nhắm nghiền mắt lại, rơi vào minh tưởng một lần nữa.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ lên lớp và nghỉ ngơi, Trần Lạc dường như dùng tất cả thời gian vào việc minh tưởng. Sự nỗ lực cố gắng lúc này của hắn không thua gì lúc chuẩn bị thi đại học.
Con đường trở thành Thánh Ma Đạo Sư vốn xa xa khó nhằn, Trần Lạc không phải cô Britney, tùy tiện có thể trở thành bốn hệ Ma Pháp sư cao cấp. Vận mệnh của hắn, hy vọng của hắn đều phải thông cố gắng viễn siêu người bình thường để đạt được.
Học tập ma pháp đối với hắn không có bất kỳ độ khó gì, để tăng lên tinh thần lực cũng có một con đường tắt khác, chỉ cần không ngừng học tập ma pháp mới, không ngừng khiêu chiến cực hạn của tinh thần lực, tốc độ tấn thăng của hắn sẽ nhanh hơn người khác vô số lần.
Chướng ngại duy nhất trước mắt ở chỗ, trong tay hắn khuyết thiếu đầy đủ tiền vốn.
Ma pháp cải tiến và biến thể của hiệp hội Ma Pháp không chỉ không phải miễn phí, hơn nữa còn đắt kinh khủng. Động một tí là mấy chục đến mấy trăm đồng vàng, những người cải tiến kia từng người thật tham lam giống như là. . .
Đây cũng là kết tinh trí tuệ và tâm huyết của những người cải tiến kia, bán trên dưới một trăm đồng vàng cũng không quá đáng. Dù sao tri thức là vô giá, là một trong những người cải tiến, Trần Lạc đột nhiên cảm giác được bọn hắn cũng không có tham lam như vậy.
Một phép Hỏa Điểu Thuật, một phép Liên Hoàn Hỏa Cầu và một phép áp súc hỏa cầu tiêu hết trọn vẹn 90 đồng vàng của hắn, lấy tốc độ học tập ma pháp của Trần Lạc, chẳng mấy chốc hắn sẽ thích ứng ba loại ma pháp này. Đến lúc đó, hắn vẫn cần thông qua học tập ma pháp mới để kích thích tinh thần lực tăng trưởng.
Đây là một chuyện so với ăn cơm còn đốt tiền nhiều hơn gấp mấy lần, cho nên hắn phải mau chóng kiếm chút tiền.
Isabella đẩy cửa đi vào, đưa hai bài luận văn của cô Britney cho Trần Lạc, nói ra: "Blair, tớ và cô Britney cùng trở về dọn đồ, cậu giúp cô Britney đưa hai bài luận văn này đến hiệp hội Toán Học đi."
Trần Lạc nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Biết, một hồi tớ sẽ đi."
Chuyện ở trường của Isabella chỉ sợ còn cần cô Britney giải thích với người nhà nàng một chút. Lúc đầu Trần Lạc định chiều nay đi ra chợ, vừa vặn tiện đường giúp cô Britney đưa luận văn luôn.
Cô Britney nhận được sự gợi ý từ bài toán chín cây câu, trong đầu nảy ra Topologia. Phương pháp áp dụng Topologia vừa vặn giải quyết hai bài toán do hiệp hội Toán Học treo thưởng. Đây cũng không tính là thành quả quan trọng gì, nhưng Câu Đố Laus và bài toán chín cây cầu không phải ngày nào cũng có, phần lớn học giả đều dựa vào những thành quả nho nhỏ này từ từ tích lũy để tấn thăng. . .
Cô Britney và Isabella đi ra ngoài không lâu, Trần Lạc cũng khóa lại cửa rời khỏi trường học.
So với hiệp hội Ma Pháp, hiệp hội Toán Học keo kiệt hơn rất nhiều, không có đại sảnh rộng rãi, cửa chính của hiệp hội còn không bằng lớn bằng cửa bên của hiệp hội Ma Pháp.
Bước vào cửa chính chỉ có một quầy hàng nằm lẻ loi trơ trọi. Trong quầy cũng không có chị nhân viên tiếp tân xinh đẹp nào hết.
Trong đại sảnh cũng không rộng rãi, chỉ có loe hoe vài bóng người, một người thanh niên mặt ủ mày chau nằm nhoài trên quầy. Thấy có người đi đến trước quầy, hắn cũng không ngẩng đầu lên, uể oải nói: “Gửi bản thảo hay treo giải thưởng, gửi bản thảo để tại đây, treo giải thưởng thì lên lầu rẽ trái, đến căn phòng thứ hai tìm chấp sự Garen. . .
Trần Lạc đặt bài luận lên quầy, nói: "Gửi bản thảo."
Ngay lúc hắn chuẩn bị xoay người rời khỏi hiệp hội Toán Học, người trẻ tuổi trong quầy bỗng nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin nói: "Ngài, ngài là ngài Blair!"
Lúc này hắn đã không còn dáng vẻ mặt ủ mày chau như vừa rồi, mà dùng ánh mắt sùng bái đến cực điểm nhìn Trần Lạc, kinh hỉ nói: “Ngài, ngài thật sự là ngài Blair!”