Giọng của người trẻ kia không nhỏ, gần như hắn vừa dứt lời. Trong chớp mắt, đại sảnh không rộng rãi trở nên rối loạn tưng bừng. Số lượng người không nhiều vốn phân tán trong sảnh, bắt đầu tụ lại quầy hàng.
"Ngài Blair thế mà còn trẻ như vậy!"
"Ngài Blair, rất hân hạnh được biết ngài. . ."
"Ngài Blair, chẳng lẽ ngài lại có phát hiện quan trọng gì sao, có thể hé lộ cho chúng ta một chút hay không. . ."
Mấy người xung quanh Trần Lạc có thanh niên hơn 20 tuổi, cũng có trung niên nhân ba bốn mươi tuổi, thậm chí còn có lão giả tóc hoa râm. Tất cả mọi người gần như cũng quên đi chênh lệch về tuổi tác, luôn mồm gọi Trần Lạc là “ngài”, trong lời ăn tiếng nói cũng cực kỳ khách khí. . .
Trong hiệp hội Toán Học, cho tới bây giờ tuổi tác cũng không phải là tiêu chuẩn để cân nhắc thân phận và địa vị, thành quả học thuật mới là thước đo chính xác nhất.
Không nói đến thân phận học giả vinh dự của hắn, vẻn vẹn hắn đưa ra khái niệm “Số” đã để cho hắn xứng đáng được tất cả học giả toán học, bao gồm cả đại học giả tôn trọng.
Mặc dù có rất nhiều người gọi hắn là ma quỷ, nhưng từ khi loại số mới kia được phát hiện, tất cả các nhà nghiên cứu toán học đều phải ghi nhớ cái tên này.
Trần Lạc bị đám người vây vào giữa, nhất thời đầu hơi phình ra.
"Ngài Blair, phó hội trưởng Odry đang ở trên lầu, tôi dẫn ngài đi lên."
Người trẻ tuổi kia thay Trần Lạc giải quyết phiền não trước mắt, hắn cầm lấy hai bài luận, đoạn đẩy đám người ra, rồi dẫn Trần Lạc về phía cầu thang.
Mặc dù rất nhiều người yêu thích toán học còn muốn trò chuyện tiếp vài ba câu với vị học giả vinh dự trẻ tuổi này, nhưng bọn họ cũng biết hắn có chuyện quan trọng nên nhao nhao rời đi.
“Tôi không lên đâu.” Trần Lạc phất tay. “Anh giúp tôi đưa hai bài luận văn này lên là được rồi.”
Bởi vì sự xuất hiện của số vô tỉ, Calvin đã đi Vương Đô. Trần Lạc cũng không quen biết phó hội trưởng Odry, chỉ biết hắn là phó hội trưởng hiệp hội Toán Học thành Yapool và là một vị Ma Pháp sư trung cấp.
Lúc đầu, hắn dự định đưa xong đồ vật liền rời đi. Song, hắn vừa dứt lời, trên cầu thang truyện đến một giọng nói mang theo vẻ ngạc nhiên, “Ngài Blair, chẳng lẽ ngài lại có phát hiện gì sao?”
Trần Lạc nhìn một ông lão từ trên lầu đi xuống, cười nói : “Buổi chiều tốt lành, phó hội trưởng Odry, tôi chỉ giúp cô Britney đem hai bài luận văn tới đây thôi.”
Odry mỉm cười đáp: “Tiểu thư Britney cũng là học giả vinh dự, bài luận văn của nàng có thể đưa thẳng cho ta.”
Hắn nhận hai bài luận văn từ trong tay người trẻ tuổi kia, sau khi lật xem một chút, hắn kinh ngạc nói: “Dường như đây là bài toán mà hiệp hội treo thưởng, không nghĩ tới lại bị tiểu thư Britney giải quyết, cách giải cũng nàng cũng na ná với bài toán chín cây cầu của Ngài Blair. . . Đây chẳng lẽ là một chi nhánh mới của hình học ư?”
Trần Lạc nhẹ nhàng gật đầu, đáp: “Cô Britney đang hoàn thiện lý luận này.”
“Hy vọng nghiên cứu của hai người mau chóng có kết quả.” Nụ cười trên mặt Odry tươi tắn hơn, hắn nói tiếp: *“Nền toán học vẫn phải dựa vào thế hệ trẻ tuổi như các người.” *
Trần Lạc và Odry nói chuyện phím vài câu, rồi hắn lên tiếng: “Phó hội trưởng Odry, tôi kẹt chút chuyện nên phải về trước đây.”
“Nếu ngài Blair có việc gấp thì về trước đi.” Odry nhẹ nhàng gật đầu, hắn chuyển ánh mắt sang người trẻ tuổi. “Gall, lần sau ngài Blair lại đến hiệp hội Toán Học, cậu đừng quên dẫn ngài ấy đi nhận tiền thưởng nhé.”
“Tiền thưởng?” Chân đã bước ra nửa bước, Trần Lạc xoay đầu lại hỏi: “Tiền thưởng gì?”
Odry sửng sốt một chút, bèn giải thích: “Hai bài toán mà tiểu thư Britney giải đáp là được học giả của hiệp hội Toán Học treo thưởng. Dựa theo quy định, tiểu thư Britney sẽ nhận được hai phần tiền thưởng, lúc nào hai người có thời gian thì nhớ đến hiệp hội Toán Học nhận lấy.”
Trần Lạc nói: “Tôi chợt nhớ tới, chuyện kia thật ra cũng không gấp gáp như vậy. Đúng rồi, tiền thưởng ở chỗ nào. . .”
Sau một lát, Trần Lạc nhìn 30 đồng vàng trong tay, hắn rốt cuộc hiểu được, hóa ra cái nghề học giả này không phải không kiếm được tiền, mà là hắn đi không đúng hướng.
Công bố một bài luận văn nhiều nhất chỉ có thể đạt được 50 đồng vàng, nhưng giải một nan đều của người khác treo thưởng ở hiệp hội Toán Học, ít nhất có thể thu được 10 đồng vàng.
Bởi vì vấn đề treo thưởng ở hiệp hội Toán Học có tiền thưởng thấp nhất phải là 10 đồng vàng.
Cô Britney giải quyết hai vấn đề này, một bài được treo thưởng với giá 10 đồng vàng, bài còn lại là 20 đồng vàng. Có một ít học giả toán học không tự mình giải ra được, nhưng lại gấp gáp muốn biết kết quả, nên bọn họ treo thưởng vấn đề này tại hiệp hội Toán Học, giá tiền thưởng ít nhất không thể dưới 10 đồng vàng. Toàn bộ tiền thưởng này sẽ được trao cho người giải quyết ra vấn đề kia.
Nếu vấn đề rất lâu không được giải quyết, có lẽ sẽ có học giả đổ thêm tiền vào phần thưởng. Hiệp hội Toán Học còn dành ra một bức tường trống trải, để chuyên môn dán các nan đề được treo thưởng.
Trần Lạc nhìn về phía Odry, hỏi. “Câu Đố Laus có tiền thưởng không?”
Phó hội trưởng Odry lắc đầu, nói: "Học giả nghiên cứu Câu Đố Laus nhiều lắm. Qua nhiều năm như vậy, mọi người cho rằng Câu Đố Laus không có đáp án, cho nên cũng không có học giả nào nguyện ý bỏ tiền ra để treo thưởng."
Trần Lạc chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vậy bài toán chín cây cầu đâu?"
Odry tiếc nuối nói: “Mặc dù tiền thưởng của bài toán chín cây cầu rất phong phú, nhưng điều kiện tiên quyết là học giải phải tìm ra đáp án. Ngài Blair đã chứng minh bài toán này không có đáp án, cho nên không có ai có thể lấy được tiền thưởng kia. . .”
Mặc dù Trần Lạc hơi thất vọng, nhưng cũng không biểu hiện quá mức rõ ràng. Sau khi tạm biệt Odry, hắn xoay người rời đi.
Chẳng qua hắn cũng không đi về phía cửa chính của hiệp hội Toán Học.
Hắn đi thẳng về phía một bức tường.
Hiệp hội Ma Pháp tựa như là một cái động không đáy, chỉ cần Trần Lạc muốn thu hoạch được tài nguyên hữu dụng đối với hắn, thì muốn liên tục ném tiền vào trong. Nhưng hắn là một học sinh nghèo, ngoài trừ được tiểu phú bà như Isabella và Alice bao nuôi, làm sao trong thời gian ngắn kiếm được nhiều tiền như vậy?
Hơn nữa, lấy lòng dạ hiểm độc của hiệp hội Ma Pháp, sợ là coi như Trần Lạc đồng thời dính vào Isabella và Alice, cũng sẽ trong thời gian ngắn ép khô tiền bạc trên người các nàng.
Tự mình lao động mới có thể cơm no áo ấm, Trần Lạc cũng không muốn lúc còn trẻ lựa chọn an nhàn. Huống chi, hắn đã tìm được một con đường phát tài. . .
Hắn đi đến phía trước bức tường rồi dừng bước lại, đoạn ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bức tường lít nha lít nhít dán đầy đề toán, Trần Lạc nhìn lướt qua cũng ít nhất có 20 đề bài.
Những bài toán có thể xuất hiện trên bức tường của hiệp hội Toán Học tự nhiên có độ khó nhất định, nhưng với đông đảo học giả của hiệp hội Toán Học, phần lớn bài toán chẳng mấy chốc sẽ bị các học giả này giải ra.
Còn những bài toán vẫn được giữ lại chính là tích lũy nhiều năm của hiệp hội Toán Học thành Yapool. Cho tới nay vẫn chưa có nhà toán học nào giải đáp ra, điều này nói lên hoặc là bản thân vấn đề đó rất phức tạp, hoặc là điều kiện không đủ, hoặc là vấn đề đó sai. Điều này mới khiến chúng vẫn một mực nằm trên tường.
Trần Lạc liếc qua một cái, hắn phát hiện hầu hết các bài toán đều là hình học. Trên thực tế, lúc đầu nghiên cứu toán học cũng phần lớn tập trung vào hình học, trừ hình học ra. Hầu hết những chi nhánh khác của toán học sau này mới được thành lập.
Ánh mắt của Trần Lạc chậm rãi đảo qua trên tưởng. Ở trong đó có mấy đề bài trong thời gian ngắn hắn cũng không suy nghĩ ra được, nhưng hầu hết bài toán còn lại, Trần Lạc có thể lập tức giải ra đáp án, có thể chứng minh thành các mệnh đề, định lý.
Trên con đường toán học, các học giả trên đại lục Thần Ân còn đang vào giai đoạn tìm tòi. Trần Lạc khác với bọn họ, hắn đến từ một thế giới khác, hắn biết tương lai của toán học.
Rất nhiều vấn đề làm cho học giả ở đây hoang mang không hiểu, trong tương lai sẽ trở thành định lý, còn có rất nhiều phương pháp toán học bọn họ không biết, học sinh tiểu học ở hậu thế để có thể vận dụng thuần thục. . .
Dưới tường treo giải, từ đầu đến cuối, những nhà nghiên cứu toán học kia vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Trần Lạc. Mặc dù trong lòng bọn họ cũng có rất nhiều vấn đề muốn thảo luận với học giả vinh dự Blair. Nhưng hiển nhiên, ngài Blair đang suy nghĩ vấn đề. . .
Cắt ngang mạch suy nghĩ của một học giả là là hành vi cực kỳ không lễ phép, bởi vì nhiều khi, linh cảm chỉ xuất hiện trong chớp mắt. Nếu bởi vì bọn họ quấy nhiễu để ngài Blair mất đi linh cảm quý giá nào đó. bọn họ rất có thể sẽ trở thành tội đồ trong lịch sự, phải tạ tội với tất cả học giả. . .
Người trẻ tuổi có cái tên Gall rón rén đi lại gần bức tường treo thưởng, cuối cùng hắn đứng không xa sau lưng Trần Lạc.
Hắn không dám quấy rầy Trần Lạc, mà tùy thời chờ đợi phân phó.
Một tiếng nói rất nhỏ từ phía trước truyền đến, Gall cho rằng ngài Blair tôn quý đang giải đề, hắn nhịn không được nín thở dỏng tai lên nghe ngóng. Sau một khắc, hắn nghe được vị học giả vinh dự trẻ tuổi nhất của hiệp hội Toán Học lầm bầm.
“10 đồng vàng, 20 đồng vàng, 40 đồng vàng, 80 đồng vàng. . .500 đồng vàng, trúng mánh. . .”