Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 135: Tầm quan trọng của căn cốt

Chương 135: Tầm quan trọng của căn cốt


Giá trị vũ lực lúc trước là 94, hiện tại lại thành 95......

Không đúng......

Giá trị vũ lực này tuyệt đối là bởi vì thăng cấp mới tăng đến......

Nghĩ đến đây, mày Diệp Thần hơi nhăn lại.

Tình huống bình thường hẳn là, khi đạt tới cấp 100, giá trị vũ lực cũng là 90.

Mà tiến vào Tiên thiên cảnh giới, thăng cấp, giá trị vũ lực sẽ không tăng lên.

Muốn tăng giá trị vũ lực lên, yêu cầu phải tu luyện, còn có ăn linh dược, hoặc là dùng đến điểm tiên thiên thuộc tính.

Mà tình huống hiện tại lại nói với Diệp Thần, giá trị vũ lực không giống bình thường.

Dựa theo tình huống hiện tại, thăng cấp, giá trị vũ lực chắc chắn có tăng lên, bằng không không có khả năng khác......

Kia mẹ nó vấn đề ở chỗ nào......

Diệp Thần nhíu nhíu mày, lại lần nữa nhìn về phía giao diện thuộc tính.

Vài giây sau, ánh mắt Diệp Thần tỏa sang nhìn thuộc tính căn cốt 99.

Căn cốt! Nhất định là căn cốt!

Giao diện thuộc tính chỉ có căn cốt thay đổi, hắn vẫn luôn đem điểm tiên thiên thuộc tính thêm vào căn cốt.

Mẹ nó, khó trách kiếp trước mấy tên đó chấp nhất với việc tăng căn cốt như thiên tài địa bảo đến vậy.

Hóa ra là nhờ căn cốt, không chỉ trợ giúp cho tu luyện, đề cao giới hạn tu vi đến mức cao nhất, còn mẹ nó có thể khôi phục “thăng cấp” biến cường.

Mẹ nó......

Nghĩ đến đây, Diệp Thần cảm thấy thật may mắn.

May mắn căn cốt còn quyết định giới hạn tu vi cao nhất, còn có thể trợ giúp tăng tốc độ tu luyện......

Mà hắn ở khu Tân thủ Tam quốc, cũng đã nỗ lực vì tăng căn cốt......

Bằng không, thật đúng là sẽ bỏ qua cái này......

Kiếp trước Diệp Thần cũng không có nhiều chỗ tốt, ở khu Tân thủ Tam quốc, căn cốt vẫn luôn như vậy.

Tới Hồng hoang rồi, càng là nan đề không lời giải.

Những kẻ biết bí mật về “căn cốt”, sao có thể vô tư để lọt tiếng gió ra ngoài.

Tiềm thức nhắc nhở Diệp Thần, căn cốt chỉ dùng để trợ giúp tu luyện, còn có chính là, tăng giới hạn cảnh giới cá nhân đến mức cao nhất.

Đương nhiên, đặc tính này của căn cốt cũng là Diệp Thần ngẫu nhiên nghe được.

Bằng không, Diệp Thần cũng sẽ không sau khi trọng sinh coi trọng căn cốt như vậy.

Hiện tại, hắn cuối cùng đã phát hiện một công năng khác của căn cốt, khôi phục đặc tính trò chơi “Thăng cấp biến cường”.

Nói đơn giản dễ hiểu, ở thế giới trò chơi này, 1 người chơi sau khi tiến vào tiên thiên cảnh giới, “Thăng cấp” sẽ chịu ảnh hưởng của căn cốt, không giống trước đây, chỉ cần thăng cấp là có thể gia tăng giá trị vũ lực.

Không phải không thể gia tăng, có tăng, chẳng qua tăng quá ít, ít đến cơ hồ nhìn không ra.

Thế nên sau khi thấy giao diện thuộc tính, hiểu nhầm thăng cấp vô dụng, chỉ có thể tu luyện, sử dụng linh dược, hoặc là điểm tiên thiên thuộc tính mới có thể tăng giá trị vũ lực lên.

Cho nên nói, điều kiện để thăng cấp tăng vũ lực, chính là căn cốt!

Căn cốt kém, thăng cấp, giá trị vũ lực cơ bản bất biến!

Căn cốt cường, thăng cấp, giá trị vũ lực sẽ tăng theo, hiệu quả rõ ràng!

Aizz, quả thực rất quan trọng.

Chỉ cần liên tục tăng căn cốt, tới Hồng hoang rồi, như cũ có thể bảo trì đặc tính “Thăng cấp biến cường”....

Nghĩ đến đây, Diệp Thần thở dài thật dài.

Đúng lúc này, một tiếng rống to đột nhiên truyền tới.

“Aaaaaaaaa”

Chỉ thấy Triệu Mãnh cả người khí thế, nháy mắt thành bão táp, ngày một lớn.

Hắn một đầu tóc dài theo gió bay loạn, giáp Diệp Hồ trên thân dường như cũng đang rung theo.

Đây là muốn hoàn tất tiến giai......

Diệp Thần hơi hơi mỉm cười rồi nhìn về phía phục binh Luân Hồi vừa mới đi vào.

Bọn họ hoàn thành nhiệm vụ phục kích, phục sát hơn nửa số kỵ binh Ô Hoàn, công lao không nhỏ.

Bất quá bọn họ cũng bị kỵ binh Ô Hoàn phản kích, một số người chết trận, một số khác bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ.

Chiến tranh, không tránh được tử vong.

Diệp Thần biết điểm này nên vẫn luôn cố tránh, giúp thủ hạ của mình tử thương không quá nặng.

“Báo tình hình thương vong một chút.” Diệp Thần hỏi một trưởng nhóm phục kích.

“Chủ công, tổng cộng 169 người bỏ mình, trọng thương 516 người, bị thương nhẹ 3091 người.” Một thiên phu trưởng nghe Diệp Thần hỏi, khom người trả lời.

Con số này nếu để người thời đại này biết, khẳng định sẽ hô to, không có khả năng

Bởi vì số kỵ binh Ô Hoàn chết nếu là 10 thành.

Thì số sĩ binh Luân Hồi bỏ mình chưa đến nửa thành.

Sự thật chính là như vậy, Luân Hồi thắng, thắng đậm.

Giết và thu phục 15 vạn kỵ binh Ô Hoàn, còn hạ hai gã nhị lưu lịch sử hoàng cấp võ tướng, một cái Hồ Xa Nhi, một cái Đạp Đốn.

Mà Đạp Đốn lại là thủ lĩnh Ô Hoàn.

Diệp Thần nghe báo cáo, gật gật đầu rồi dặn dò:

“Binh lính chết trận, hậu táng, thành Luân Hồi phụ trách nuôi nhi tử lớn thành người, cha mẹ binh sĩ thì được phụ trách dưỡng lão cho đến lúc lâm chung, người nhà mỗi tháng lãnh 1 kim tiền an ủi, thuế má miễn ba năm, thêm nữa, cấp mười mẫu ruộng tốt, cả đời miễn thuế đất.”

Diệp Thần vừa dứt lời, các binh sĩ đều ngây dại.

Lời của chủ công, bọn họ nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, chết trận được bồi thường phong phú đến mức này.

Bọn họ chỉ biết binh lính bên ngoài chết trận sẽ được đền gì đó, ghê gớm lắm cũng chỉ mấy hai mươi bạc, số bạc này vẫn rất ít.

Cùng lắm cũng chỉ được vài thỏi bạc mà thôi, thậm chí còn có khả năng một văn tiền cũng không lấy được.

Mà ở thành Luân Hồi, mỗi tháng đều có thể lãnh đến một kim tiền an ủi.

Chỉ cần một kim này, người một nhà mỗi ngày cá thịt thoải mái, một tháng còn có thể dư lại không ít.

Càng đừng nói mỗi tháng đều có thể lãnh.

Hơn nữa, nhi tử người chết trận được thành nuôi lớn, cha mẹ bọn họ, được thành Luân Hồi dưỡng lão đến lúc qua đời.

Cuối cùng còn được cấp thêm mười mẫu ruộng miễn thuế cả đời.

Giờ này phút này binh lính bọn họ chỉ cảm thấy như đang trong mơ.

Nhưng lời này xuất ra từ chủ công bọn họ, Diệp Thần.

Bọn họ tin, tin tưởng không nghi ngờ.

“Hô”

Binh lính Luân Hồi hô hấp đều tăng nhanh.

Mặc kệ là không bị thương, bị thương nhẹ hay trọng thương đều không ngoại lệ, một đám mắt to trừng mắt nhỏ.

Bọn họ giờ phút này, thực kích động, thực hưng phấn bởi bọn họ không còn nỗi lo về sau nữa.

Cho dù chết trận, cũng không có gì băn khoăn, vì chủ công bọn họ, Diệp Thần, sẽ thay bọn họ chiếu cố người nhà.

Tham gia quân ngũ đánh giặc vì cái gì, còn không phải vì muốn thân nhân được an nhàn sinh sống, không lo không nghĩ .

Diệp Thần tự nhiên thấy được bọn lính phản ứng, cũng biết suy nghĩ của binh lính.

Diệp Thần hứa hẹn những việc đó, đều là những gì bọn họ nên nhận được, Diệp Thần cũng chỉ có thể lấy những điều này để bồi thường cho họ.

Trước khi chết trận còn phải lo lắng cho người nhà, Diệp Thần hắn làm chủ công cũng quá không xứng chức.

Diệp Thần âm thầm hít sâu, nói tiếp:

“Người trọng thương mau chóng về thành Luân Hồi cứu trị, bị thương nhẹ cũng nhanh chóng trở về băng bó, tránh cho miệng vết thương nhiễm trùng, đợi sau khi trở về báo chiến công lên, luận công hành thưởng!”

“Chủ công, vạn tuế! Vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tiếng hô mừng rỡ đều nhịp vọng lên.

Câu chúc vạn tuế này, dùng trên người Diệp Thần, kỳ thật cũng không thích hợp.

Nhưng với đám sĩ binh, chỉ có câu vạn tuế kia mới biểu đạt được tâm tình lúc này của họ!

Kích động, hưng phấn, nguyện ý dâng lên lòng trung cho Diệp Thần, thậm chí là cả tánh mạng.

Trong lòng họ, Diệp Thần mới là đế vương duy nhất bọn họ công nhận!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch