Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 136: Quách Gia khuyên ngăn

Chương 136: Quách Gia khuyên ngăn


Diệp Thần cười nhẹ nhìn nhóm binh sĩ đang kích động, nói với họ:

“Ai nhàn rỗi thì đi dọn dẹp chiến trường, gom chiến mã lại một chỗ dẫn về thành Luân Hồi, phân thêm một nhóm người áp giải tù binh về thành.”

“Vâng! Chủ công!” Bọn lính đồng thanh rồi bắt tay vào làm việc.

Ai nâng người bệnh thì nâng người bệnh, ai đi áp giải tù binh thì áp giải tù binh, ai dẫn chiến mã về thì đi dẫn chiến mã.

Một số khác thì dọn dẹp chiến trường, thu thập vật phẩm binh khí, áo giáp các loại.

Lúc này Quách Gia đã đi tới, vẻ mặt cao hứng khom người nói: “Chúc mừng chủ công đại thắng Ô Hoàn, chém chết thủ lĩnh Ô Hoàn Đạp Đột, thu về vô số chiến mã.”

Diệp Thần nghe vậy không khỏi cười cười: “Phụng Hiếu, kế sách ngươi đề ra đã vô dụng, có thất vọng không?”

“Chủ công, gia sao có thể sẽ thất vọng? Gia cao hứng còn không kịp đâu!” Quách Gia hơi hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu cười nói.

“Chiến trường biến đổi thất thường, đôi lúc chỉ là thiếu chút thời cơ, may mà ngày đó kỵ binh Ô Hoàn chưa thấy qua Bạch Hổ trận, bằng không bây giờ đã tổn thất nghiêm trọng.” Diệp Thần thở dài.

“Chủ công vũ lực siêu phàm, lại có thể tinh tế bắt lấy chiến cơ, há có thể không thắng.” Quách Gia cười đáp.

“Thiếu vuốt mông ngựa.” Diệp Thần trừng mắt nhìn gia gia, rồi hỏi: “Phụng Hiếu thấy khi nào xuất binh đánh thành Bắc Bình là hợp lý?”

Quách Gia nghe Diệp Thần hỏi lập tức cười lên, sau đó giơ ba ngón tay, nói: “Ba ngày sau.”

“Lý do là gì?” Diệp Thần nhăn mày hỏi.

Quách Gia cung kính khom người, nói:

“Chủ công, Điển Vi còn chưa trở về thành Luân Hồi, chủ công nếu muốn xuất chinh Bắc Bình, một trong hai người Triệu Mãnh hoặc Điển Vi phải có ở thành, nếu không Luân Hồi không người trấn thủ, nếu có sai lầm, tất không giữ được!”

“Kia nếu......” Diệp Thần vừa mở miệng, Quách Gia đã đánh gãy:

“Chủ công! Không thể!”

Bộ dáng Quách Gia thực sốt ruột, rõ ràng là lo lắng chuyện gì đó.

Diệp Thần hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới Quách Gia phản ứng mạnh như vậy, bản thân hắn đã nói xong đâu?

“Phụng Hiếu biết ta muốn nói cái gì?” Diệp Thần có chút tò mò hỏi.

“Chủ công chính là nghĩ tự mình sẽ lãnh binh công đánh hữu Bắc Bình, Triệu Mãnh cũng trấn thủ ở Luân Hồi?” Quách Gia thở dài, mở miệng đáp.

Mẹ nó...... Thật đúng là đoán được ta định làm cái gì......

Diệp Thần đúng là định tự mình mang binh đi đánh hữu thành Bắc Bình, để Triệu Mãnh ở lại thành Luân Hồi.

Chờ Điển Vi quay về thành Luân Hồi, lại mang binh hợp lại tại Bắc Bình.

Làm như vậy, Diệp Thần có thể mau chóng công chiếm hữu Bắc Bình, chém Trương Thuần, chặt đứt con đường quật khởi của Công Tôn Toản.

Theo sử sách, Công Tôn Toản chính là nhờ lần bình định này mà nổi lên.

Mà thành Luân Hồi của Diệp Thần ở tây U Châu, hắn không muốn Khúc Châu thật sự bị Công Tôn khống chế, việc này về sau sẽ là vấn đề lớn cho Diệp Thần.

Chẳng qua, Quách Gia giống như rất không tán thành.

Nhìn biểu tình Diệp Thần, Quách Gia thu lại khẩu khí, sau đó vô cùng trịnh trọng mà nói:

“Chủ công, gia tức thỉnh chủ công hãy bỏ ý tưởng này đi, chủ công là Luân Hồi chi chủ, trăm triệu lần không thể có chút tổn thất! Nếu không Luân Hồi tất bị thương nặng!

Chủ công là dị nhân không sai, cũng có được bản lĩnh sống lại, nhưng là chủ công chỉ cần một lần chết đi, khí tức trên người chủ công tất sẽ tiêu tán không còn, mong chủ công hãy suy nghĩ lại ạ.”

Diệp Thần nghe vậy không khỏi sửng sốt, không ngờ đây mới là nguyên do của Quách Gia.

Diệp Thần đương nhiên biết lời Quách Gia nói là thật, nhưng bản thân Diệp Thần căn bản không lo tới vấn đề này.

Bởi vì Diệp Thần đã nắm chắc, càng có tự tin.

Cửu chuyển huyền công là công pháp cấp hỗn độn, tuy Diệp Thần chỉ tu luyện sơ sơ nhưng cũng thành hoàng cấp võ tướng, tùy lúc còn có thể trở thành đế cấp võ tướng.

Tu vi Diệp Thần tăng thần tốc, mà thân thể cũng không thua kém, này có thể dùng hai chữ ‘nghịch thiên’ để hình dung.

Đương nhiên, chỉ là ở khu Tân thủ Tam quốc.

Thân thể Diệp Thần giờ phút này, binh khí không đến địa cấp, căn bản không thể gây ra chút thương tổn cho Diệp Thần.

Mà dù có là địa cấp binh khí, bất quá cũng chỉ có thể phá lớp phòng thủ của Diệp Thần mà thôi. Muốn thật sự đả thương Diệp Thần, ít nhất phải là hoàng cấp binh khí.

Huống chi, Diệp Thần còn có khôi giáp, còn có thần thương.

Chỉ cần Diệp Thần không bị thương, thật đúng là không quá khả năng chịu bất cứ thiệt thòi gì.

Nghĩ đến đây, Diệp Thần không khỏi cười, vô cùng khí phách nói:

“Thế giới này, có thể đả thương đến chủ công ngươi, ít ỏi không có mấy, Trương Thuần bất quá là nhân vật nhị lưu, năng lực tới đâu chứ!”

“Mong chủ công suy nghĩ lại!” Quách Gia hơi sửng sốt, nhưng lại lần nữa khom người nói.

“Mẹ nó...”

Diệp Thần thật bất đắc dĩ, không nghĩ tới Quách Gia đúng là quá cố chấp, chính là không tán thành Diệp Thần tự thân xuất chinh.

Công Tôn Toản cũng không giải quyết Trương Thuần sớm đến vậy.

Hiện tại phỏng chừng còn ở đâu đấy giao chiến với quân phản loạn......

Cũng không kém mấy ngày nay......

Đã mấy ngày không offline, cũng nên rời trò chơi chút, nhìn xem hiện tại bên ngoài thế nào......

Nghĩ đến đây, Diệp Thần gật gật đầu, rồi sau đó mở miệng nói:

“Tốt, việc lương thảo quân giới giao cho Phụng Hiếu, ba ngày sau, ta sẽ mang binh xuất chinh.”

“Tuân mệnh, chủ công!” Quách Gia nghe được lời này lập tức nhẹ nhàng thở ra, cúi người đáp.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch