Chỉ thấy Triệu Mãnh đã tiến giai thành hoàng cấp võ tướng quỳ một gối thật mạnh xuống đất, vô cùng dõng dạc kiên định nói:
“Mạt tướng tạ chủ công ban ân, mạt tướng lần nữa thề, phàm là chỉ thị của chủ công, mạt tướng tất làm theo, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, mạt tướng đều nguyện ý không oán không hối!”
Tâm tình hắn giờ phút này cực kì kích động, hắn được như ngày hôm nay đều là nhờ một tay Diệp Thần đắp nên.
Không có Diệp Thần, vương cấp võ tướng hắn đừng mong đạt tới.
Không có Diệp Thần, hoàng cấp võ tướng hắn càng đừng nghĩ tới.
Cảm kích, biết ơn, cam nguyện vì Diệp Thần giao phó hết thảy, cho dù phải trả giá bằng mạng sống hắn cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút.
Trong lòng Triệu Mãnh đang gào thét như vậy.
Diệp Thần hơi mỉm cười, đi đến trước mặt Triệu Mãnh đỡ hắn dậy, nói với hắn:
“Vừa mới tiến giai, không cần suy nghĩ nhiều, chuyên tâm hiểu được võ tướng chi hồn, như vậy cảnh giới mới có thể ổn định.”
“Vâng! Chủ công” Triệu Mãnh dùng sức gật gật đầu, tuân mệnh.
Diệp Thần vỗ vỗ bả vai Triệu Mãnh, hỏi Quách Gia đang đứng sau lưng: “Phụng Hiếu, ngươi đoán xem lần này sẽ có bao nhiêu chiến mã?”
“Ít nhất cũng phải mười lăm vạn chiến mã lên chiến trường, nếu không phải chủ công sử dụng Bạch Hổ trận, phỏng chừng sẽ có thêm mười vạn nữa.” Quách Gia nghĩ nghĩ rồi trả lời.
“Chủ công lần này đại thắng, có muốn tấu lên triều đình không?” Quách Gia chợt nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi.
“Không cần, công lao như vậy, nhìn như không nhỏ, nhưng kỳ thật, quả đầu Trương Thuần cùng Khâu Lực Cư còn trên người chúng, chém được hai người bọn họ, phản loạn U Châu mới thật sự được tính là bình định.” Diệp Thần cười nhạt nói.
“Chủ công, Khâu Lực Cư người này bản lãnh cực cao, chủ công nói muốn chém Khâu Lực Cư thì phải mau chóng xuất binh đi, cho hắn một kích bất ngờ, nếu không, chờ hắn nhận được tin tức, chỉ sợ sẽ lập tức đầu hàng ~.” Quách Gia gật đầu một cái rồi nói.
Diệp Thần khẽ gật đầu, hỏi: “Phụng Hiếu, theo ngươi tính, tin tức Đạp Đốm bị ta chém chết, bao lâu sẽ truyền tới tai Khâu Lực Cư?”
“Chủ công, chúng ta cực lực ngăn cản tin tức truyền đến tai Khâu Lực Cư, ít nhất cũng cần mười lăm ngày thời gian, lần này Đạp Đột xuất ra hai mươi vạn binh, xem ra ở tộc nhân hắn, sẽ không nghĩ hắn thất bại, mà Đạp Đốn chậm chạp không trở về, bọn họ sẽ cho rằng tên đó đi làm việc khác.” Quách Gia cung kính khom người báo.
Lúc này, đội binh lính dẫn chiến mã, quét tước chiến trường lần lượt trở về, nhìn chiến mã đầy khắp núi đồi, Diệp Thần không khỏi cười, truyền lệnh:
“Trở về thành Luân Hồi!”
“Vâng! Chủ công!” Sĩ binh thành Luân Hồi cùng đáp.
Mấy vạn binh lính ngay sau đó mang theo chiến lợi phẩm, đi theo Diệp Thần trở lại thành Luân Hồi.
Luân Hồi cốc, cửa cốc .
Diệp Thần mới vừa đến nơi, tiếng reo hò như dời non lấp biển vang lên:
“Cung nghênh lĩnh chủ đại nhân, kỳ khai đắc thắng trở về!”
“Cung nghênh lĩnh chủ đại nhân, kỳ khai đắc thắng trở về!”
Diệp Thần nhìn trăm họ Luân Hồi mênh mông vô bờ, nhìn tươi cười phát ra từ nội tâm bọn họ không khỏi cũng cười theo, dẫn binh lính vào thành.
Thành Luân Hồi, phủ Thành chủ.
“Chủ công, bá tánh thành Luân Hồi, đúng là quá nhiệt tình.” Quách Gia vẻ mặt rối rắm nói với với Diệp Thần mới ngồi xuống.
“Ai bảo ngươi là Kim Cương vương lão Ngũ, lại rượu ngon, lại phong lưu thành tính, những cô nương đó không tìm ngươi gả thì tìm ai đây? Cùng ngươi hưởng lạc, mới dễ dàng xuống tay.” Diệp Thần ha ha cười nói.
Trên đường Diệp Thần mang binh trở về thành Luân Hồi, Quách Gia thế nhưng bị vô số đại cô nương cấp cho bình rượu tự ủ.
Quách Gia nghe đến đó, càng rối rắm, cười khổ nói: “Chủ công chớ có giễu cợt gia, gia tuy thích nữ tử và rượu, còn thường xuyên uống say, nhưng chưa từng làm chuyện quá quắt.”
“Việc này, chính ngươi tự xử đi, chủ công ta cũng mặc kệ cái này.” Diệp Thần miệng giác một khắc, rồi sau đó mở miệng nói.
“Aizzz.” Quách Gia thở dài, một mặt rối rắm.
Diệp Thần nhìn bộ dáng Quách rối rắm, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với Triệu Hằng:
“Luân Hồi cốc nhập khẩu, ngay trong ngày khởi kiến xây tường thành, phải cao trăm mét, dày hai mươi mễ, yêu cầu chỉ có một, thật vững chãi!”
“Chủ công, tường thành như vậy, tiêu phí......” Triệu Hằng hơi ngạc nhiên, hỏi lại.
“Bất kể hao phí bao nhiêu, hao lại nhiều tiền, cũng phải xây.” Diệp Thần phất phất tay nói.
“Chủ công, người đang lo lắng có ngoại địch công đánh Luân Hồi?” Quách Gia nhìn Diệp Thần, có chút nghi hoặc hỏi.
“Không phải lo lắng, mà là khẳng định hơn tháng nữa sẽ có, đế quốc Đại Hán chỉ sợ cũng sẽ bắt đầu rung chuyển bất kham.” Diệp Thần lắc lắc đầu.
“Chủ công nói chính là những cái đó là do những dị nhân kia làm?” Quách Gia hơi hơi sửng sốt, mở miệng hỏi.
“Có bọn họ, cũng có một ít phi nhân loại tồn tại.” Diệp Thần gật gật đầu trả lời.
Diệp Thần nói xong liền vung tay lên, trong đại sảnh phủ Thành chủ lập tức phủ đầy tử kim tệ.
“Đây là hai mươi vạn tử kim tệ, nhiêu đó hẳn là đủ rồi, không đủ lại tìm ta, tường thành này trong một tháng nhất định phải dựng xong!”
Triệu Hằng nhìn tử kim tệ nằm đầy đất, hai mắt muốn đờ ra, không nghĩ tới Diệp Thần thế nhưng nhiên lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy.
Phải biết rằng một tử kim tệ chẳng khác nào một vạn kim, hai mươi vạn tử kim tệ này chính là hai tỉ kim lượng a.
Triệu Hằng hắn trước giờ chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
Sau khi lấy lại tinh thần, Triệu Hằng vội vàng khom người nói: “Chủ công, ti chức nhất định trong một ngày bắt đầu khởi công xây tường thành!”
Diệp Triển gật gật đầu, dặn dò thêm:
“Con đường dẫn đến rừng rậm Luân Hồi cũng phải tu sửa lại, cho dù là tu lộ hay xây thành, có thể kêu đám tù binh Ô Hoàn tới làm, việc khổ việc nặng cứ giao cho chúng làm, kẻ nào lười biếng dùng mánh lới, nên trừng phạt thì trừng phạt, nên giết thì giết, nếu biểu hiện đủ thành thật thì khen thưởng tên đó.”
“Vâng, chủ công!” Triệu Hằng khom người nhận lệnh.
Diệp Thần lúc này mới nhìn về phía Quách Gia, hỏi hắn: “Phụng Hiếu, ngươi ở Đề Xuyên thành danh, hẳn là có dăm ba bạn tốt đi, có thể mượn dùng không?”
“Chủ công, đợi lát nữa gia gởi một phong thư, bảo bọn họ tới thành Luân Hồi.” Quách Gia hơi hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, khẽ cúi người nói.
Ý tứ của Diệp Thần Quách Gia hiển nhiên minh bạch, còn không phải muốn chiêu mộ ít nhân tài cho bản thân sao.
Quách Gia đã nhận Diệp Thần làm chủ, hơn nữa còn rất trung thành, tự nhiên sẽ không làm loạn trên đầu hắn.
Diệp Thần cười nhẹ, nói: “Ừ, gọi bọn họ tới đi, tới càng nhiều càng tốt.”