Trò chơi Hồng Hoang, khu Tân Thủ Tam quốc, thành Luân Hồi, quảng trường.
Hai đạo cột sáng trước sau hiện ra, Diệp Thần vừa mới hạ tuyến cùng Điển Vi lần lượt xuất hiện.
“Chủ công.” Quách Gia, Triệu Vân, Triệu Mãnh, Triệu Hằng, đồng thời hành lễ với người vừa xuất hiện.
Diệp Thần cười sang sảng gật đầu, nói: “Hảo, trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai xuất chinh bình định!”
“Vâng! Chủ công!” Mọi người cùng đáp.
Diệp Thần nhìn mọi người một cái rồi đi về phủ Thành Chủ.
Diệp Thần đi rồi, Triệu Hằng, Triệu Mãnh, Triệu Vân, Quách Gia vẫn còn lưu lại.
Bốn người chạy tới lôi lôi kéo kéo Điển Vi, rất tự nhiên dò hỏi Điển Vi, thế giới hiện thực là cái dạng gì.
Bọn họ cực kì tò mò với cái thế giới hiện thực, đương nhiên bọn họ càng muốn đi theo Diệp Thần đến nơi ấy.
Đáng tiếc, người đầu tiên được đi là Điển Vi.
Phủ Thành Chủ.
Diệp Thần mới vừa vào cửa thì kênh Thế Giới vốn coi như tạm an tĩnh lại đột nhiên bắt đầu spam.
“Ngọa tào! Mau xem, thành Luân Hồi! Ta thấy được thành Luân Hồi rồi!”
“Đâu đâu? Ở đâu?”
“Truyền tống trận, nima, trên đó có lựa chọn thành Luân Hồi! Có thể truyền tống đến thành Luân Hồi!!!”
“Ngọa tào! Mau truyền a! Còn chờ cái gì nữa!”
“Ha ha ha, Diệp Thần lão đại soái ca a, đây là hoan nghênh mọi người chúng ta đến thành Luân Hồi hả.”
“Ngọa tào! Không thể truyền tống!”
“Sao có thể! Sao lại không thể truyền tống, không phải có địa danh thành Luân Hồi sao?”
“Không phải, là truyền tống trận này có cái gì hạn chế ấy?”
“Kháo, không có thiên lý a, Diệp lão đại thật không phúc hậu nha, xây dựng được truyền tống trận nhưng còn không cho truyền tống.”
“Mãnh liệt yêu cầu Diệp đại thần, mở ra công năng truyền tống vì chúng ta muốn đi thành Luân Hồi!”
“Đúng vậy, chúng ta muốn đến thành Luân Hồi du ngoạn.”
Diệp Thần thấy nội dung người chơi đang bàn tán, tùy ý nhìn mấy cái liền không chú ý nữa.
Đùa cái gì vậy, khai thông công năng truyền tống thì không tới mười phút thành Luân Hồi sẽ chật ních người chơi.
Sau đó nơi này sẽ lập tức lọt vào công kích.
Người chân chính không động thủ, rất ít mà còn có khả năng ở khi những người khác động thủ sẽ bị ảnh hưởng, tham dự công kích thành Luân Hồi.
Điểm này Diệp Thần rất chắc chắn.
Phủ Thành Chủ.
Diệp Thần vừa đến hậu viện liền nghe được âm thanh “ting tang”.
Dễ nghe, êm tai làm người nghe xong thần thanh khí sảng tựa như huyền âm linh động cửu thiên.
Đây là......
Tiếng đàn của Thái Diễm.........
Nghĩ đến đây, Diệp Thần do dự một chút rồi đến nơi phát ra tiếng đàn.
Diệp Thần rất ít khi tới hậu trạch hóng gió.
Thiếu nữ trước mắt mặc một thân váy trắng theo gió phiêu động, ngón tay trắng muốt tinh tế khẽ gãy dây đàn.
Dung nhan khuynh quốc khuynh thành, dưới ánh trăng phá lệ xuất trần thoát tục.
Quả nhiên là một mỹ nhân !
Nhìn Thái Diễm trong chớp mắt Diệp Thần có hơi thất thần.
Vẻ đẹp của nàng cùng Điêu Thuyền bất đồng khí chất cũng không giống nhau, có thể nói mỗi người mỗi vẻ.
Diệp Thần không có lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Thái Diễm và lắng nghe tiếng đàn khuynh tâm của nàng.
Thời gian chầm chậm trôi đi, Diệp Thần bỗng nhiên phát hiện tư duy mình thế nhưng dần dần rõ ràng lên, ngộ tính cũng cấp tốc tăng theo.
Dạo trước Cửu Chuyển Huyền công còn ít chỗ chưa hiểu được, giờ đây nháy mắt thấu triệt.
Thần Tiêu Ngự Lôi quyết đồng dạng khó hiểu cũng ở khắc này vì Diệp Thần rộng mở đại môn.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần không chút do dự trực tiếp bắt đầu tu luyện Thần Ngự quyết.
Bởi vì Thần Tiêu Ngự Lôi quyết so với Cửu Chuyển Huyền công còn tối nghĩa khó hiểu hơn.
Không phải nói Thần Tiêu Ngự Lôi quyết cao cấp hơn Cửu Chuyển Huyền công mà là Diệp Thần không hiểu lắm thứ huyền diệu kia.
Cho nên mới vừa ngay từ đầu, khi hắn còn chưa quá quen đọc văn bản cổ đại và tối nghĩa Diệp Thần còn tính toán dành thời gian sau này mới luyện tập Thần Tiêu Ngự Lôi Quyết.
Bất quá hiện tại xem ra không cần, Thần Tiêu Ngự Lôi quyết dưới sự trợ giúp của tiếng đàn Thái Diễm, mọi thứ liền rõ ràng.
Một phút đồng hồ, hai phút, nửa canh giờ, một canh giờ.
Nơi Diệp Thần đang tu luyện, bên ngoài đột nhiên xuất hiện vài tia chớp nhè nhẹ, tiếng sấm lách tách rì rầm không dứt.
Quá thời gian một chung trà, Diệp Thần đột nhiên mở mắt ra, trong hai mắt chợt lóe qua một đạo lôi đình.
Thành công! Vậy mà thành công mở ra Thần Tiêu Ngự Lôi quyết luôn ở trạng thái phong ấn, nhập môn!
Diệp Thần mừng như điên nhưng tiếng đàn mỹ diệu êm tai đã ngừng lại.
“Chúc mừng tướng quân.” Giọng nói thanh thúy mang theo mệt mỏi chợt truyền đến.
Diệp Thần nghe thấy giọng nói liền nhìn về phía Thái Diễm giây tiếp theo trong lòng hắn bỗng run lên.
Chỉ thấy ngón tay Thái Diễm vốn trắng nõn tinh tế, giờ phút này đã loang lổ vết máu.
Khuôn mặt luôn khuynh quốc khuynh thành, giờ phút này đã một mảnh tái nhợt.
Cả người nàng suy yếu dựa vào cây cột trong đình, hơi thở mong manh.
Diệp Thần thân hình vừa động đã đến bên người Thái Diễm, một tay đem nàng bế lên vội vàng tới chủ trạch.
Bước vào cửa thì thấy Triệu Vũ và Điêu Thuyền đang thấp giọng nói gì đó.
“Phu quân......” Triệu Vũ thấy Diệp Thần ôm Thái Diễm trở về không khỏi ngạc nhiên, rồi sau đó đó là cả kinh.
Nàng thấy tình trạng của Thái Diễm rất không tốt.
“Mau, đến nhìn nàng có nghiêm trọng không.” Diệp Thần vội vã nói.
“Phu quân mau đem dìu muội ấy lên giường.” Triệu Vũ nói nhanh.
Diệp Thần gật đầu, nhanh chóng bế Thái Diễm đến.
Triệu Vũ lập tức gấp gáp kiểm tra cho Thái Diễm.
“Phu quân, Thái Diễm muội muội ngón tay bị thương là do đánh đàn sao?” Điêu Thuyền đi qua xem xét, nghi hoặc hỏi Diệp Thần.
“Các nàng không nghe thấy?” Diệp Thần kinh ngạc, hỏi lại.
“Không có a, ta cùng Triệu Vũ tỷ tỷ luôn ở trong phòng mà, không có......” Điêu Thuyền nói đến đây chợt nhớ ra cái gì mặt biến sắc kinh thanh hỏi:
“Phu quân, lúc Thái Diễm muội muội gảy đàn là lúc phu quân tu luyện có phải không?”
Diệp Thần theo bản năng gật đầu.
“Phu quân, Thái Diễm muội muội là muốn dùng điều này thỉnh cầu phu quân cho nàng rời đi......” Điêu Thuyền khó khăn nói ra.
“Sao lại như thế?” Diệp Thần cau mày hỏi.
“Phu quân, thiếp thân còn có Triệu Vũ tỷ tỷ đều có một năng lực sinh ra đã có sẵn, của ta chính là thần võ có thể trợ giúp phu quân tăng lên một cảnh giới, của Triệu Vũ tỷ tỷ chính là Hồi Xuân có thể trợ giúp phu quân nháy mắt khôi phục đến trạng thái toàn thịnh”
Điêu Thuyền nói tới đây, thoáng nhìn qua người đang yếu ớt nằm đó, nói tiếp:
“Mà Thái Diễm muội muội cũng có loại năng lực này. Của nàng là Ngộ Đạo, loại năng lực này không thể tùy tiện dùng tới nhẹ thì hao tổn mười năm thọ mệnh nặng thì......”
Diệp Thần nghe đến đó, mày càng cau chặt hơn.
Ý của Điêu Thuyền Diệp Thần hiểu rõ Thái Diễm là muốn dùng năng lực trời sinh, hòng đổi lấy cơ hội rời đi.
Nàng muốn rời khỏi thành Luân Hồi.
Nghĩ vậy Diệp Thần liền rơi vào trầm mặc, sau đó đi đến bên giường rất nghiêm túc nói với Thái Diễm đang suy yếu vô cùng:
“Ta không biết trong lòng cô muốn cái gì, có lẽ là lệnh phụ thân với cô nó rất quan trọng, nhưng là với ta mà nói, kia đều là chó má!
Cô với tên Vệ Trọng kia mặt cũng từng gặp mặt qua, lại cam nguyện vứt bỏ tuổi thọ của mình như vậy, rất đáng giá sao?
Cô nguyện ý hao tổn tuổi thọ đổi lấy tự do, ta kính nể cũng cảm động nhưng làhiện tại ta có thể nói rõ ràng cho cô một chuyện!.....
Nàng là của ta, ai cũng không đoạt được! Muốn rời khỏi thành Luân Hồi? Có thể! Chỉ cần thành Luân Hồi bị san bằng nàng lập tức có thể rời đi "