Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 172: Đại ác nhân Diệp Thần

Chương 172: Đại ác nhân Diệp Thần


Thái Diễm còn chưa hôn mê, dĩ nhiên nghe được câu nói ngang ngược kia, nàng muốn giãy giụa nhưng thế nào cũng không nhúc nhích được.

“Hảo, muội muội an tâm tĩnh dưỡng, ngươi bây giờ không thích hợp cử động.” Triệu Vũ nhẹ nhàng khuyên.

“Tướng quân là Bắc Bình tướng quân đế quốc Đại Hán, quý vi nhất đẳng bá tước...... Mà ta cùng tướng quân trước giờ chưa từng gặp qua, vì sao tướng quân nhất định muốn gây khó dễ?” Thái Diễm vẻ mặt bất lực nhìn Diệp Thần, mở miệng hỏi.

Diệp Thần nghe Thái Diễm dò hỏi, nhìn nàng một cái, rất nghiêm túc nói: “Ta muốn nàng.

Lời nói vô sỉ trắng trợn cứ thế tuôn ra làm Thái Diễm không kịp phản ứng.

Nàng nghĩ Diệp Thần sẽ đưa ra đủ thứ lý do cũng đã nghĩ kĩ cách đối phó, chỉ cần cho Diệp Thần câu trả lời thích đáng thì cuối cùng sẽ thuyết phúc được nam nhân cường đại kia, hắn có khả năng sẽ cho nàng rời khỏi.

Nhưng nàng không nghĩ tới Diệp Thần sẽ nói như vậy, một câu trả lời cỡ nào đơn giản, cỡ nào thô bạo, một câu “Ta muốn nàng” liền phá toàn bộ kế hoạch thành mảnh vụn.

“Ta...... Ta......” Thái Diễm một cứng miệng, hoàn toàn không biết tiếp lời như thế nào, “Oa” một tiếng liền khóc lên.

Triệu Vũ vội vàng chạy tới an ủi dỗ nàng.

Diệp Thần lại là bĩu môi mở miệng nói:

“ Không có việc gì cứ để nàng khóc đi, sớm muộn gì cũng khóc mệt sẽ chết lặng, sẽ khóc không được nữa nhưng rốt cuộc cuối cùng nàng vẫn phải ở thành Luân Hồi cả đời, lâu dần sẽ thành thói quen.”

Thái Diễm nghe vậy khóc càng dữ.

Nàng bỗng nhiên phát hiện, Bắc Bình tướng quân đế quốc Đại Hán trước mặt này hoàn toàn chính là một tên cường đạo ngang ngược không nói lý còn không thấu tình càng không biết thương hương tiếc ngọc.

Nguyên bản nàng còn nghĩ đem phụ thân Thái Ung ra để Diệp Thần biết khó mà lui, nhưng hiện tại xem ra căn bản không có khả năng.

Nàng coi như đã nhìn ra, Diệp Thần đây là quyết tâm phải có được nàng, mười phần không cho đặt chân ra khỏi tòa thành này.

Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau khổ.

Nàng vốn đang đến Hà Đông thành thân, trên đường ghé qua một cái trấn nhỏ nghỉ ngơi, vậy mà lại bị bắt đến thành Luân Hồi.

Một ngày hai ngày không nói, có thể lấy cớ ở thành Luân Hồi tránh né sơn phỉ cường đạo.

Thời gian càng lâu, liền tính Diệp Thần chút nào không còn muốn nàng, thả nàng đi thì mọi chuyện cũng sẽ vô dụng.

Mặc cho ai nhìn vào đều sẽ cho rằng sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Một nữ tử sắp sửa thành hôn, lại ở trong phủ người khác một khoảng thời gian dài, nếu nói không phát sinh cái gì mới kỳ quái.

Miệng người lời vàng một người nói, hai người nói sau đó khắp thiên hạ người ta nói, cứ như vậy thiên hạ này cũng chẳng còn nơi cho nàng dung thân.

Hơn nữa phụ thân Thái Ung nàng cũng sẽ bị dính líu, thanh danh một đời hủy trong một ngày, mà nàng cũng sẽ bị người ta nói thành một đời nhiều chồng.

“Phu quân.......” Điêu Thuyền lay Diệp Thần, ý bảo hắn không cần nói như vậy.

Tốt xấu gì Thái Diễm cũng chỉ là nữ hài tử, sao có thể đối xử thô bạo vậy.

Diệp Thần trừng mắt nhìn Thái Diễm, mở miệng nói:

“Ta phụng chỉ thảo phạt phản nghịch ngày mai sẽ xuất chinh, mới vừa nhận được tin tức hữu Bắc Bình thành binh khí lương thảo có một bộ phận đến từ Hà Đông Vệ thị.”

Diệp Thần vừa dứt lời, Thái Diễm đột nhiên ngạc nhiên, thông tuệ như nàng lập tức hiểu được ý hắn.

Hắn là muốn xuống tay với Hà Đông Vệ thị.

“Ngươi...... Ngươi...... Ngươi sao có thể......” Thái Diễm tức giận.

“Sao có thể vu oan? Sao có thể đê tiện như vậy?” Diệp Thần khóe miệng nhếch lên, nói luôn.

“Hà Đông Vệ thị là danh môn vọng tộc, trung lương chi hậu, vì sao ngươi muốn đối xử như thế với họ? Ngươi chính là Bắc Bình tướng quân đế quốc Đại Hán!" Thái Diễm tức muốn hộc máu hô.

“Chắn đường ta thì chính là địch nhân của ta. Huống chi có chứng cứ vô cùng xác thực! Còn có, ta rất muốn hỏi ngươi chút, ngươi tưởng thanh danh tẫn hủy?” Diệp Thần tạm dừng một lát, trầm giọng hỏi:

“Nói tiếp, ngươi thật sự cam tâm gả cho một kẻ chưa bao giờ gặp mặt, chẳng những không có chút cảm tình, hơn nữa tùy thời sẽ bỏ mạng ”

Thái Diễm biến sắc, lâm vào trầm mặc.

Câu hỏi của Diệp Thần, nàng cũng từng tự hỏi mình.

Lần trước Diệp Thần có hỏi qua một lần nhưng nàng trong lòng trốn tránh, không muốn lại đi đối mặt vấn đề này.

Bây giờ Diệp Thần lại liên tục đả kích nàng, hỏi thêm lần nữa rốt cuộc nàng cũng phải mở lòng nhìn thẳng.

Trong lòng nàng kỳ thật cũng không thích cái hôn nhân do Thái Ung an bài này.

Nhưng mệnh lệnh của cha mẹ, lời nói của họ đã trở thành thiết luật ở thời đại này.

Dám vi phạm, nhất định sẽ bị thế nhân chỉ mặt thóa mạ.

Nàng thân bất do kỷ không thể nề hà.

Nhìn biểu tình Thái Diễm, Diệp Thần âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Đậu má, lão tử dễ dàng sao......

Mấy cái này chỉ có đám ác nhân mới làm......

Nghĩ đến đây Diệp Thần nói thêm:

“Ta có thể giúp ngươi giải quyết chuyện này, Thái thị lang kia, ta sẽ phái người đi hoà giải, sẽ không ngươi khó xử.”

Thái Diễm cắn cắn môi, do dự hỏi: “Hà Đông vệ thị bên kia…”

“Không thể nói lý!” Diệp Thần hừ một tiếng phất ống tay áo rời đi.

Ra khỏi phòng rồi, khóe miệng Diệp Thần giật giật.

Mẹ nó, cuối cùng không thể không làm ác nhân. . .

Thái Diễm là người của lão tử!

Lúc này, Điêu Thuyền đi ra cố nén ý cười đến cạnh Diệp Thần.

Nhìn bộ dáng Điêu Thuyền, Diệp Thần lập tức phản ứng lại, Điêu Thuyền đây là nhìn ra hắn mới làm người ác xong.

Diệp Thần trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó gõ nhẹ vào trán nàng, thấp giọng nói: “Đêm nay nàng ngủ bên kia đi.”

“Ân, tỷ tỷ cũng nói vậy, nàng muốn ở trong chiếu cố Thái Diễm muội muội.” Điêu Thuyền ngọt ngào cười, nhẹ giọng nói.

Diệp Thần hơi hơi mỉm cười, rồi sau đó tiếp theo cùng nàng câu có câu không trò chuyện.

Ngày hôm sau, bầu trời sáng trong. Diệp Thần ở nội trạch thức giấc, thay đổi y phục liền đi đến giáo trường.

Giáo trường, cờ bay phần phật, trường, thương như rừng rậm.

Triệu Vân, Triệu Mãnh, Quách Gia đã ở đây chờ sau bọn họ là mười một vạn binh sĩ Luân Hồi.

Diệp Thần bước lên đài cao, nhìn xuống binh sĩ đứng hàng hàng lớp lớp.

“Hô”

Mười một vạn tướng sĩ đồng loạt quỳ một gối xuống.

“Bái kiến chủ công”

Mười một vạn tướng sĩ đồng thanh, âm thanh phiêu đãng không dứt.

Uy nghiêm, túc sát, thiết huyết, chính khí thế của mười một vạn binh sĩ thành Luân Hồi lúc này.

Diệp Thần gật đầu, rồi sau đó mở miệng uống nói: “Hôm nay chúng ta chinh phạt phản nghịch Trương Thuần, các ngươi có niềm tin chiến thắng ?

“Giết! Giết! Giết!”

Mười một vạn binh giơ cao trường thương trong tay, hét lớn.

Diệp Thần hài lòng gật đầu, quát:

“Hành quân đánh giặc, có công thưởng, phạm lỗi phạt! Nếu có chết trận, cha mẹ nhi nữ trong nhà đều được Luân Hồi nuôi dưỡng, mỗi tháng 1 kim tiền an ủi, thưởng mười mẫu ruộng, cả đời không lo ăn mặc!”

“Hô.........”

Tiếng hít sâu biến thành tiếng ho vang dội.

Sáu vạn năm ngàn binh lính mới gia nhập từ miệng các binh lính đi trước đã nghe qua tin tức này.

Bây giờ Diệp Thần lại chính miệng nói ra, cả đám liền kích động không thôi.

Tham gia quân ngũ đánh giặc, đơn giản là để người nhà có cuộc sống tốt hơn.

Suy nghĩ bọn họ rất đơn giản, chỉ cần có cơm ăn, có áo mặc, có ruộng cày là đã tốt lắm rồi.

Đến thành Luân Hồi rồi, bọn họ vẫn luôn lo lắng mấy vấn đề này.

Giờ đây có được câu cam kết chính miệng Diệp Thần nói ra, nỗi lo đó chẳng là gì nữa.

Những gì bọn họ cần làm, rất đơn giản: cầm vũ khí lên đi theo Diệp Thần khai sáng con đường vinh quang.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch