Đương lúc Diệp Thần chuẩn bị đi hữu bắc bình thành, thì thấy thám tử cưỡi ngựa chạy tới rồi sau đó nhảy xuống ngựa quỳ đầu gối báo
“ Chủ công, nơi đây cách tây hai mươi dặm, nam mười năm dăm đào dưới lòng đất hướng đông phát hiện ra rất nhiều đạo tặc, ước chừng phải trăm vạn “
Diệp Thần nghe đến đó lông mày tức khắc nheo lại.
Này ni mã, kéo tới một đống người không phải là nghĩ tới hữu bắc bình thành cướp bóc chứ ?
Phía trên chiến trường chất đầy tử thi đồng thời các vật phẩm cũng nơi nơi xuất hiện.
Các người chơi nếu không có lợi sẽ không vào sớm, tất nhiên là cũng có loại người thích chiếm tiện nghi, một mình chạy tới nhìn xem có hay không còn sót lại một ít binh khí.
Đương nhiên đây có thể xem như là người chơi có tự do.
Mà một mặt khác, các nhóm thế lực triệu tập những người chơi cấp độ thấp, đến trộm đồ.
Loại việc này, trong kiếp trước Diệp Thần nhìn thấy quá là nhiều rồi.
Cho nên mỗi lần mà giao chiến xong, việc trước tiên Diệp Thần đều sai binh lính quét tước chiến trường, đem toàn bộ trang bị cùng toàn bộ đồ vật khác đều thu cất về.
Tuy rằng nó không lọt được vào mắt Diệp Thần, nhưng có thể ném lên thị trường đem bán đi, còn có thể tìm được một ít đồ vật tốt phân phát cho binh lính .
Nếu đường đường chính chính gọi người nhặt đi hoặc là bị cướp mất sẽ không có lợi nhiều.
Đến nỗi phải đến Bắc Bình thành cướp bóc thì chỉ có đám người chơi có gan ấy.
Hữu Bắc Bình thành đã bị phản tặc Trương Thuần công chiếm một đoạn thời gian, tạm thời không thuộc quyền thống trị chủa Đại Hán đế quốc.
Hiện tại Hữu Bắc bình thành do Diệp Thần công phá, Trương Thuần cũng bị Diệp Thần chém chết, nếu người chơi có động tay cướp bóc cũng không bị Đại Hán đế quốc truy cứu.
Bởi vì nơi này không có triều đình hay quan viên.
Nó là một thành vô chủ.
Mà Diệp Thần tuy là Bình Bắc tướng quân của Đại Hán đế quốc, nhưng cũng không có được lệnh của triều đình quản lí Hữu Bắc Bình thành.
Cho nên mặc dù nhìn thấy người chơi cướp bóc cửa hàng của NPC hoặc là cướp bóc những thứ khác, hệ thống cũng sẽ không tuyên bố nhiệm vị truy nã.
Kiếp trước không thiếu những sự việc đó xảy ra, nhưng cuối cùng cũng chẳng ai đi quản, lúc đó đã không ít người chơi đươc lợi từ việc phi nghĩa.
Cách làm này, Diệp Thần hiểu được vì hắn cũng là người chơi.
Chính là hiểu được là một chuyện, nhưng thấy những nhóm người chơi trộm đồ đáng lẽ phải thuộc về binh lính Luân Hồi, Diệp Thần liền thấy khó chịu.
Hơn nữa làm thế sẽ bại hoại thanh danh của hắn.
Bởi vì bá tánh nơi này trong một ngày bị người chơi cướp bóc đó, cuối cùng quở trách toàn bộ người chơi sẽ có tên Diệp Thần t.
Ai kêu Diệp Thần là Bình Bắc tướng quân của Đại Hán đế quốc , phá thành giết phản tặc thế nhưng lại mặc kệ bá tánh.
Trừ phi Diệp Thần lúc này ngay lập tức rời khỏi Hữu Bắc Bình thành, như vậy Diệp Thần sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Nhưng Diệp Thần sẽ không có khả năng lập tức rời đi, phủ đệ của tên Trương Thuần còn có rất nhiều thứ tốt chưa có lấy, như thế nào có thể rời đi được.
Nghĩ đến đây Diệp Thần nhíu hai mắt lại, rồi sau đó mở miệng nói với tên lính liên lạc, quát
“ Truyền lệnh xuống, nhanh thu toàn bộ vật phẩm trên chiến trường “
“ Rõ chủ công “ tên lính liên lạc lớn tiếng đáp sau đó cưỡi ngựa rời đi truyền đạt mệnh lệnh của Diệp Thần.
Diệp Thần lại nhìn Triệu Vân, phân phó
“ Tử Long, đi an bài một vạn người ở mỗi bên của bốn cửa thành, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào, nếu cố tình xông vào, giết. Nếu phát ngôn bừa bãi, giết. “
“ Rõ, chủ công “ Triệu Vân khom người đáp ngay sau đó liền rời đi phân phó nhân thủ.
“ Chủ công những thứ đó đều là đồ tốt, chủ công tốt nhất là an bài một chút, muộn một khắc liền sinh phiền phức “ Quách Gia nhìn cách đó không xa là hơn mười vạn phản quân đã đầu hàng, rồi sau đó nhìn Diệp Thần khom người nói.
Diệp Thần gật gật đầu, sau đó cưỡi ngựa tiến về phía hơn mười vạn phản quân.
Đi gần tới nơi, Diệp Thần trầm mặc một lát, liền quát
“ Ngay trong ngày hôm nay liền khởi hành trở về luân hồi thành “
Diệp Thần vừa nói xong, nguyên bản hơn mười vạn quân phản loạn trong lòng đang nhấp nhô bất an lập tức sáng ngời đôi mắt.
Diệp Thần nói như thế, tương đương với nói cho bọn họ rằng bọn họ không cần phải lo lắng bị chặt đầu.
“ Tạ tướng quân ban ơn không giết, tạ ơn tướng quân đã không giết “
Hơn mười vạn binh lính phản loạn từng đợt hô lớn như sống biển cuồn cuộn vang lên.
Tạo phản là tội chết, bọn họ bị chém đầu là bình thường, lúc trước Diệp Thần đã từng hứa hẹn đầu hàng sẽ không chết.
Mà hiện tại Diệp Thần thật sự bắt đầu thực hiện lời hứa hẹn đó, mười tám vạn quân phản loạn sao có thể không hưng phấn, sao có thể không kích động.
Diệp Thần nhìn hơn mười vạn quân phản loạn đang hưng phấn, không khỏi cười.
Ni mã, hơn mười vạn quân ít nhất đều là binh lính cấp D và C, lão tử choáng váng mới có thể đem bọ họ giết.
Quân chính quy của Đại Hán đế quốc, đều bắt đầu từ hai cấp này.
Bọn họ là phản quân nhưng đời trước đều là quân chính quy của Đại Hán đế quốc.
Dù bọn họ tham gia vào chuyện tạo phản, Diệp Thần cũng không thèm để ý.
Trong mười binh lính thì có bao nhiêu kẻ là chủ động muốn làm phản, căn bản là không có, phần lớn là bị chủ tướng mang theo.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần giơ tay bảo hơn mười vạn binh lính yên tĩnh lại.
Rất nhanh hơn mười vạn phản quân liền dừng hô hào, một đám ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thần, chờ đợi Diệp Thần ra lệnh.
Diệp Thần thấy hơn mười vạn phản quân đã yên tĩnh tốt, liền quát lớn
“ Nhớ kỹ, nếu vào thành Luân Hồi , cả đời đều là người Luân Hồi , trung thành là nguyên tắc đầu tiên, ta có thể cho các ngươi sinh mạng mới nhưng ta sẽ không dung tha bất cứ tên phản bội nào, các ngươi trước kia có như thế nào ta sẽ không quản, nhưng từ giờ khắc này trở đi các ngươi đều phải nhớ một điều, kẻ phản bội, giết “
“ Giết, giết, giết “ Luân Hồi quân đoàn đồng thời nhấc binh khí trên tay lớn tiếng rống.
Vạn quân phản loạn nghe thấy thế, thân thể liền run lên.
Trong lòng bọn họ kì thật không hề nghĩ tới việc kiếm lại mạng sống lúc này rồi sau đó chờ đợi cơ hội phản bội.
Nhưng này bọn họ là bị dọa thật rồi, bởi vì Luân Hồi quân đoàn sát khí lên tới đỉnh điểm quá mức dọa người.
“ Không…sẽ không…tướng quân , ta thề, ta sẽ không phản bội Luân Hồi…” một người lắp bắp hô.
“ Ta…ta cũng thề sẽ không phản bội Luân Hồi, tướng quân, ta thật sự sẽ không phản bội.”
“…”
Một người rồi thêm một người, rồi tiếp đó là một nhóm, toàn bộ hơn mười vạn quân đều không ngoại lệ đều bắt đầu thề, tuyệt đối không phản bội luân hồi.
Bọn họ thật đúng là không nghĩ tới sẽ phản bội, dễ dàng đầu hàng thế này đều là do Diệp Thần cùng luân hồi quân đoàn quá mức hung tàn bá đạo, coi tới thực lực chiến đấu mà bị dọa.
Diệp Thần nhìn thấy hơn mười vạn binh lính biểu tình thành khẩn, vẻ mặt lo lắng, không khỏi buồn cười.
Những người này sẽ không tự tiện phản bội, Diệp Thần tất nhiên là biết.
Nhưng mà Diệp Thần muốn đánh một dấu ấn trong lòng bọn họ, dấu ấn vĩnh viễn sẽ không phai mờ.
Mà giờ phút này không thể nghi ngờ là ý tưởng của Diệp Thần đã thành công.
Ngay trong thời điểm lòng của hơn mười vạn binh phản loạn lo lắng, tinh thần không yên, Diệp Thần lại cho bọn họ một đòn đánh cảnh cáo, không nhớ kĩ cũng khó.
“ Các ngươi cũng không cần phải hoảng sợ, chỉ cần nhớ kĩ luôn giữ vững nguyên tắc không phản bội, một lòng một ý làm việc vì Luân Hồi, thì các hậu đãi của Luân Hồi thành các ngươi cũng có cơ hội được hưởng dụng “ Diệp Thần vỗ tay ngăn không cho các binh lính thề nữa, nói.
Diệp Thần vừa nói xong, hơn mười vạn binh lính phản loạn đồng thời ngạc nhiên, đang khi một đám trong lòng suy nghĩ đãi ngộ của Luân Hồi thành với các binh lính là gì thì Diệp Thần lại nói tiếp
“ Nếu gia nhập Luân Hồi thành, mỗi người đều sẽ được phân phát một phòng ở, năm mẫu ruộng, nếu có gia đình thì dựa theo nhân số mà chia ruộng mõi người năm mẫu, hành quân đánh giặc có công liền thưởng, nếu như chết trận sẽ được hậu táng, con cái sẽ được luân hồi thành nuôi nấng thành người , cha mẹ sẽ được luân hồi thành dưỡng lão, người nhà mỗi tháng sẽ được trợ cấp một kim, thuế được miễn ba năm, mặt khác, hoa rút ruộng tốt người mẫu, cả đời miễn thuế “