Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 184: Bí khố ở đâu ?

Chương 184: Bí khố ở đâu ?



Xôn xao, xôn xao.

Toàn bộ sĩ quân phản loạn nháy mắt ồ lên.

Bởi vì khiếp sợ bởi vì kích động và bởi vì hạnh phúc tới quá bất ngờ.

Tham gia quân ngũ ra trận đánh giặc liều sống liều chết là vì cái gì, còn không phải là vì để cho gia đình sống tốt.

Hiện tại Diệp Thần cho bọn họ cuộc sống mà bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ , bọn họ sao có thể không kích động sao có thể không hưng phấn.

Diệp Thần có nói dối lừa gạt bọn họ điều này không ai tin tưởng Diệp Thần sẽ làm như vậy.

Diệp Thần đường đường là Bình Bắc tướng quân của Đại Hán đế quốc, nhất đẳng bá tước của đế quốc, là chủ nhân của Luân Hồi có cần thiết phải lừa gạt bọn họ sao ?

Hiển nhiên là không cần !

“ Tướng quân vạn tuế, vạn tuế “

“ Chủ công vạn tuế, vạn tuế “

Hàng vạn sĩ quân phản loạn hưng phấn từng đợt hô hào như sóng cuộn.

Bọn họ một đám kêu lớn tiếng biểu đạt tâm trạng vui sướng kích động của mình.

Nhìn thấy một loạt mười tám vạn binh lính đang kêu gào kích động, Diệp Thần giơ tay ý bảo mọi người dừng hô.

Tức khắc mười tám vạn quân liền yên lặng không tiếng động.

Diệp Thần nhìn hơi mỉm cười sau đó mở miệng nói

“ Hiện tại mọi người cởi trang phục trên người xuống, đi vào Truyền tống trận của Hữu Bắc Bình thành thẳng tiến truyền về Luân Hồi thành “

“ Rõ, chủ công “ hơn mười vạn phản quân đồng thời hét lớn, rồi sau đó không ai bảo ai mà đồng loạt cởi bỏ trang phục binh lính đang mặc, hướng tới Hữu Bắc Bình thành bước vào.

“ Chúc mừng chủ công, chúc mừng chủ công... binh lực của Luân Hồi lại tăng nhiều bá nghiệp sắp thành “

Quách Gia lúc này vẻ mặt đầy ý cười khom người nói.

“ Phụng Hiếu, này mới chỉ là bước khởi đầu chờ khi thời cơ đến, thành Luân Hồi trở thành một đế quốc, ta sẽ mang tất cả các ngươi cùng nhau phi thăng Hồng Hoang, tin tưởng ta việc này sẽ thành sự thật sớm thôi... tuyệt đối không quá mười năm “ Diệp Thần nghe thấy vậy không khỏi cười, sau đó trịnh trọng nói.

Ý tứ của Diệp Thần, Quách gia cũng hiểu ra đây đều là vì hắn mà suy nghĩ, bởi vì thân thể hắn bị ông trời đố kỵ nên thọ mệnh chỉ còn lại có mười năm.

Sau khi Luân Hồi thành công kiến quốc thì tất nhiên hắn và mọi người có thể cùng Diệp Thần cùng nhau phi thăng Hồng Hoang, đến lúc đó mệnh trời sẽ tự nhiên biến mất .

Nhưng trong mười năm kiến quốc khó khăn không phải là ít, Quách gia biết cũng hoàn toàn hiểu rõ nhưng mà nội tâm Quách gia cũng thật cảm động.

Bởi vì, Diệp Thần là thật lòng vì hắn mà suy nghĩ.

Quách gia hít vào một hơi thật sâu rồi thở dài ra sau đó khom người bái

“ Quách gia này xin chắc chắn sẽ dốc toàn tâm toàn lực để phù tá chủ công hoàn thành sự nghiệp “

Diệp Thần vỗ vỗ bả vai của Quách gia sau đó nhìn về phía lính liên lạc mở miệng phân phó “ Đi, phái người đem nhưng binh phục này thiêu hủy, vùi ngay tại chỗ “

“ Rõ, chủ công “ lính liên lạc vội vàng mở miệng đáp, rồi sau đó chạy đi truyền đạt mệnh lệnh của Diệp Thần.

Không bao lâu một đám lửa lớn ở một góc thành bốc lên.

Diệp Thần làm như thế là muốn hủy đi chứng cứ của mười tám vạn quân phản loạn.

Không có binh phục, không có binh khí mà người đều đã đi đến Luân Hồi thành, đến lúc đó chỉ cần đổi một thân trang phục liền trở thành binh lính luân hồi.

Kể cả những người trong triều có nghi ngờ chỉ cần mười tám vạn binh kia tốt Diệp Thần cũng sẽ không quan tâm những điều khác.

Có thể trực tiếp thu sao có thể nương tay, với lại ở đây không có người ngoài Diệp Thần căn bản sợ lời ra tiếng vào.

“ Chủ công, những tên đó đang tiến đến “ Triệu Mãnh lúc này nhìn về nơi xa sau đó mở miệng nhắc.

Diệp Thần nhìn thoáng qua các người chơi đang tiến lại gần chiến trường, khinh thường bĩu môi sau đó nói

“ Đến thì đến, không có quan hệ gì. Dám nghênh ngang trực tiếp làm thịt bọn họ, hiện tại không thể so sánh với hồi ở Lạc Dương tùy tiện gán một cái tội danh có thể trực tiếp thịt bọn họ, mà bọn họ công kích chúng ta sẽ còn bị truy nã “

“ Chủ công, mạt tướng chính là chờ những lời này của người, mạt tương đã sớm muốn thu thập những người này “ Triệu Mãnh nghe được những lời này hai mắt sáng ngời lập tức nói.

Diệp Thần nghe đến đó có chút ngạc nhiên.

“ Không cần phải chủ động công kích nếu bọn họ không trêu chọc chúng ta không cần động đến bọn họ “

Người chơi là một tâp thể số lượng rất nhiều, Diệp Thần cũng không có e ngại nếu có lòng tìm phiền phức đến liền giết xem ngươi như thế nào dám ngông cuồng.

Không trêu chọc Diệp Thần, hắn sẽ không quản bọn họ nhưng động vào vậy chỉ có một kết quả là chết !

“ Rõ chủ công “ Triệu Mãnh gật đầu đáp ứng.

“ Thời gian không còn sớm ... đi ,chúng ta đi đến phủ đệ của tên Trương Thuần nhìn xem có đồ vật gì tốt hay không nên tránh cho những thứ tốt đều vào tay của những tên thái giám chết tiệt “ Diệp Thần hơi mỉm cười vừa cười vừa nói , nói xong cưỡi ngựa tiến vào Hữu Bắc Bình thành.

Trong Hữu Bắc Bình thành, phủ Thành chủ.

Diệp Thần vừa bước chân vào tới nơi này liền thẳng tiến vào kho hàng của phủ thành chủ.

Trên cửa lớn kho hàng có tổng cộng mười hai chiếc khóa , đây chắc chắn là do Trương Thuần chạy trốn vội vàng không kịp mang đi những đồ vật trong kho hàng liền đơn giản đem khóa nó lại.

Cửa được chế tạo bởi tinh cương đến những mười hai ổ khóa cũng là cấp hoàng kim.

Không có chìa khóa sẽ không dễ dàng mở ra.

Mặc kệ tên Trương Thuần kia tang trữ chìa khóa ở chỗ nào bây giờ Diệp Thần cũng chẳng thèm để ý, trước mắt này mười hai cự khóa có thể cản trở được người chơi khác nhưng với Diệp Thần thì không thể.

Tay phải khẽ phất lên Thí Thần thương nháy mắt xuất hiện sau đó vung mạnh lên.

“ Vèo vèo vèo “

Liên tiếp hàng loạt tiếng vang vang lên.

Chỉ thấy mười hai ổ khóa cấp hoàng kim nháy mắt bị xẻ thành hai nửa.

Diệp Thần nhìn thấy cảnh này khinh thường bĩu môi sau đó đẩy cánh cửa đại môn bước vào.

Vừa bước vào tới cửa ánh sáng từ các châu báu bảo khí làm mãn nhãn đôi mắt Diệp Thần.

Ni mã, tên Trương Thuần này đoạt được không ít thứ tốt a.

Diệp Thần không thèm nhìn từng vật một mà chỉ vung tay lên một phátl là một loạt trang sức bảo bối còn có đống tiền vàng đều bị Diệp Thần thu vào túi.

Vẫn còn lại một đống tiền vàng đồng bạc hay tiền đồng nhưng Diệp Thần không hề động vào.

Một hồi nữa kiểu gì cũng có thái giám vào đây, những thứ đó đều để lại cho bọn họ.

Diệp Thần tất nhiên biết rằng,những tên thái giám đó đều là những người có thể lực, không tìm được chỗ tốt họ không tìm người làm khó mới kỳ quái.

Nhìn thấy trong túi tăng lên ba trăm chin mươi hai vạn tử kim tệ còn có tới một trăm ba mươi hai rương cực phẩm châu báu xếp thành một hàng cao , khóe miệng Diệp Thần khẽ giương lên.

Không tồi a, này tên Trương Thuần đã chết rồi nhưng vẫn còn làm được một chuyện tốt để lại.

Nghĩ đến đây, tay phải Diệp Thần tạo một chiêu thức một chiếc chìa khóa hình quả táo quái dị ngay lập tức xuất hiện trong tay Diệp Thần.

Đây là tên Trương Thuần sau khi bị giết, rớt ra ba kiện vật phẩm . Vật đầu tiên là chìa khóa kho thuế.

Đồ vật rớt ra từ trên người Trương Thuần khẳng định là có quan hệ với gã.

Diệp Thần nhìn nhìn quanh khố phòng, Diệp Thần còn chưa xác định được phủ thành chủ của Hữu Bắc Bình thành có bí khố hay không nếu có đặt ở đâu thì Diệp Thần cũng không biêt.

Nhìn đi nhìn lại chín kho hàng của phủ thành chủ, Diệp Thần nhìn khắp nơi nhưng mà cũng không tìm được địa phương có thể sử dụng chìa khóa kho thuế.

Này ni mã, Trương Thuần có thể đem kho thuế đặt ở nơi nào ?

Kho hàng khẳng định là có...chẳng lẽ là ở đằng sau ?

Nghĩ đến đây Diệp Thần đột nhiên chợt nhớ lúc thời điểm Trương Thuần chạy trốn cũng không có mang theo gia quyến.

Kho thuếở đâu thì trong thê thiếp của Trương Thuần chắc chắn có người biết.

Nghĩ đến đó Diệp Thần nhíu chặt hai mắt lại rồi sau đó rời khỏi kho hàng đi thẳng ra sau.

Vừa khi Diệp Thần đi vào tới liền thấy Triệu Mãnh đã dẫn toàn bộ gia quyến của Trương Thuần đến.

“ Chủ công “ Triệu Mãnh nhìn thấy Diệp Thần bước vào hậu trạch, vội vàng khom người bị bái.

Diệp Thần gật gật đầu, rồi sau đó nhìn về phía đám nữ nhân đang quỳ gối khóc sướt mướt liền hỏi

“ Ai là thê tử của Trương Thuần ?”

“ Dân phụ Vương thị gặp qua tướng quân “ một người phụ nữ trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thần trả lời.

“ Ngươi lại đây, ta có việc muốn hỏi ngươi “ Diệp Thần nhìn vị nữ trung niên một giây sau đó nói.

Những binh lính trông coi người nhà Trương Thuần nghe được mệnh lệnh của Diệp Thần ngay lập tức tránh ra tạo một con đường.

“ Vâng, tướng quân “ Vị phụ nữ trung niên nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Thần vội vàng đáp, rồi sau đó đứng lên đi về phía Diệp Thần đến một bên đình hóng gió.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch