Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 192: Hắc hổ bang

Chương 192: Hắc hổ bang




Diệp Thần nói hai tháng, cũng chính là thời gian xảy ra loạn khăn vàng.

Trong quá khứ ngày loạn khăn vàng xảy ra thì cũng là ngày hỗn loạn nhất, làm mưa làm gió không chỉ có quản quân mà còn có cả Yêu tộc.

Mà đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến Diệp Thần lệnh cho Triệu Hằng cấp tốc đắp lại tường Luân Hồi thành.

“Chủ công, cứ như vậy Luân Hồi quân đoàn cần mau chóng hoàn thành trang bị binh chủng, tiễn thủ, đao thuẫn thủ, binh khí, kỵ binh, bộ binh hạng nặng đều phải gấp rút hoàn thành.” Triệu Vân nghe đến đó trầm mặc một lát sau nhìn về phía Diệp Thần, mở miệng nói.

“Đúng, đúng là cần phải trang bị trọng binh đối phó Yêu tộc trang bị hiện tại là không đủ phải có hạng nặng mới được!” Diệp Thần trịnh trọng gật gật đầu, rồi sau đó mở miệng nói.

Diệp Thần mới nói tới đây một binh sĩ trong Luân Hồi quân vội vội vàng vàng chạy tới quỳ một gối xuống đất, la lớn: “Chủ công ngoài cửa thành phía Tây có rất nhiều dị nhân, theo tính toán ban đầu lên tới vạn người.”

Diệp Thần nghe đến đó tức khắc nhíu mày.

Bọn họ rời khỏi thành thị an toàn làm gì...

Đi thì đi đi còn chạy tới chỗ hắn......

Là do Luân Hồi thành bị phát hiện.... hay là...

Nghĩ đến đây, hai mắt Diệp Thần nhíu lại sau đó hắn nhìn về phía Triệu Vân, Triệu Mãnh mở miệng nói: “Đi, đi xem.”

“Dạ! Chủ công!” Triệu Vân, Triệu Mãnh đồng thời khom người đáp, sau đó đi theo Diệp Thần tới cửa Tây thành.

Thế giới hiện thực, Luân Hồi thành, bên ngoài cửa Tây thành.

Diệp Thần mang theo Triệu Vân còn có Triệu Mãnh vừa tới, ngay lập tức dưới thành có tiếng hô ngạc nhiên.

“Bà nó! Đó là Diệp Thần! Thật là Diệp Thần!”

“Mẹ nó, ta vừa nói sao ở đây đột nhiên nhiều hơn một tòa thành,mặt trên còn điêu khắc hai cái chữ cổ “Luân Hồi” hoá ra đúng là Luân Hồi thành của Diệp Thần!”

“Xem ra lời đồn có thật, Kiến Thôn lệnh ( thực ) thật sự có thể sử dụng ở hiện thực!

“Chúng ta tới chỗ này kiến thôn, không phải sẽ xung đột với Diệp Thần?”

“Mẹ nó, mau xem! Tiểu tướng áo trắng đứng bên người Diệp Thần đó! Có phải Triệu Vân hay không?”

“Mẹ nó! Đúng là Triệu Vân! Ta nói rồi sao ở đây lại có người mặc khôi giáp, người cầm binh khí... một đám người như người cổ đại...... Không đúng a, mẹ nó, nơi này là thế giới hiện thực! người trong trò chơi sao có thể ra đây?”

“Lạ thật! Người trong trò chơi có thể tới thế giới hiện thực?”

Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người trừng lớn hai mắt một đám bày ra vẻ mặt thật méo tin nổi.

Diệp Thần nghe đến đó, nháy mắt đã hiểu ra những người này tới đây là muốn làm gì.

Nima, chọn chỗ tốt đấy mấy đứa...

Nơi này vốn là công viên sinh thái trong nội thành, khi sao băng rơi xuống thì xuất hiện một hồ linh tuyền.

Linh tuyền là phúc địa có thể tạo linh dược về sau sẽ là có người tranh đoạt sống chết.

Cho nên Diệp Thần mới chọn nơi này.

Đương nhiên cũng có những người này cũng là mèo mù gặp chuột chết đi tới nơi này.

Chuyện linh tuyền bọn họ không có khả năng biết được.

Đúng lúc này một người đàn ông trung niên trên mặt mang theo sẹo đao từ trong đám người đi ra trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Thần tức khắc cười to sau đó ôm quyền nói:

“Diệp Thần huynh đệ, không nghĩ nhanh như vậy đã được gặp mặt tại hạ bang chủ Hắc Hổ bang Thẩm Hổ không biết Diệp Thần huynh đệ còn nhớ không?

“Nơi này là địa bàn của ta ! Muốn kiến tạo thôn đến nơi khác đi.” Diệp Thần liếc mắt nhìn Thẩm Hổ một cái sau đó mở miệng nói.

Thẩm Hổ nghe đến đó nhìn nhìn Triệu Vân bên người Diệp Thần, lại nhìn nhìn đám binh sĩ Luân Hồi quân hung tợn trước cửa thành cười trừ sau đó nhanh nhảu nói:

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề nếu huynh đài đã kiến tạo Luân Hồi thành tại đây thì đây chính là địa bàn của Diệp Thần huynh, Hắc Hổ bang tuyệt đối sẽ không chiếm dù chỉ là một chút.”

“Không tiễn.” Diệp Thần nhìn Thẩm Hổ một cái sau đó mở miệng nói.

“Diệp Thần huynh đệ, chúng ta lập tức rời đi trước chỉ là trước khi đi còn có điều ngờ vực không biết Diệp Thần huynh đệ có thể giúp tại hạ hay không?” Thẩm Hổ hơi bối rối sau đó cười hỏi.

“Không rảnh.” Diệp Thần cũng không thèm nhìn nữa trực tiếp vào thành lúc tới cửa thành mở miệng quát: “Tự tiện tới gần, giết.”

“Dạ! Chủ công!” Luân Hồi quân đồng thanh đáp.

Thẩm Hổ nhìn bóng dáng Diệp Thần rời đi, một hồi rồi lại một hồi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nhưng đến một câu giữ thể diện hắn cũng không dám nói dù chẳng sợ hắn các tiểu đệ đang dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn nhưng hắn cũng không dám nói.

Bởi vì hắn sợ chết, sợ sau khi chọc giận Diệp Thần, hắn sẽ bị Diệp Thần giết chết không chút lưu tình.

Diệp Thần mà hắn thấy quả thực không phải người quá khủng con mẹ nó bố.

Diệp Thần cũng dám đơn thương độc mã, chọn Viêm Hoàng minh, làm thịt Viêm Hoàng minh cùng Ngưu tư lệnh còn có cả Sinh công tử.

Chỉ cần một Diệp Thần hắn cũng không dám chọc chứ đừng nói hiện tại Diệp Thần còn đem Luân Hồi quân từ trò chơi ra.

Lại còn có có Triệu Vân với một võ tướng chưa từng gặp qua.

“Kẹt kẹt” một tiếng cửa thành Luân Hồi đóng lại.

Nhìn binh lính trên tường thành Luân Hồi, Thẩm Hổ chợt phát hiện ra mình nhỏ bé như vậy.

Người so người tức chết người, chính là tâm trạng của Thẩm Hổ tại giờ phút này.

“Đại ca, làm sao bây giờ?” Một người nhìn về phía Thẩm Hổ, mở miệng hỏi.

“Đi, nơi này không thể kiến thôn bằng không chắc chắn sẽ bị Diệp Thần công kích......” sắc mặt Thẩm Hổ không quá đẹp hắn nói.

“Nhưng nơi này phụ cận không có mãnh thú cũng không có yêu thú a.” Một tiểu đệ Hắc Hổ bang có chút không cam lòng nói.

“Bang” Thẩm Hổ hung hăng cho hắn một cái tát sau đó mở miệng quát lớn .

“Mẹ nó, còn không rõ sao nơi này không yêu thú không mãnh thú là bởi vì Diệp Thần ở đây, Luân Hồi thành ở đây, chúng nó không dám tới.

Trên thực tế Thẩm Hổ đã sai rồi, nơi này không phải không có yêu thú không có mãnh thú.

Chẳng những có mà còn có không ít, chỉ là đại bộ phận phân hiện tại đều đang chơi trò chơi của chính mình.

Cơ bản đều là vừa xuống khỏi trò chơi hoặc muốn lấp đầy bụng trước.

“Lão đại, chúng ta đi đâu đây?” Một tiểu đệ Hắc Hổ bang lúc này mở miệng hỏi.

“Gia không đi!” Thẩm Thanh hừ một tiếng, sau đó mở miệng nói.

“Các tiểu đệ Hắc Hổ bang đừng để Thẩm Hổ dùng lời nói mê hoặc.”

Thẩm Hổ lúc rồi nói không ở đây thì không kiến thôn một hồi lại nói không đi kiến thôn nữa, thế này rốt cuộc là muốn làm loạn ư.

“Lão đại?” Một thủ hạ của Thẩm Hổ lúc này nghi hoặc kêu lên.

“Đi thành thị an toàn, bắt mấy cho ta trăm người lại đây, lấy máu!” Thẩm Hổ liếc mắt nhìn Luân Hồi thành một cái, sau đó vô cùng âm hiểm nói.

“Lấy máu......” Nhóm thủ hạ dưới trướng Thẩm Hổ rất ngạc nhiên.

“Lão đại ta đã hiểu!” Một người mắt trước sáng ngời, sau đó vô cùng kinh hỉ nói.

“Hiểu thì tốt, mau đi bắt càng nhiều càng tốt, thừa dịp này trên đường không có mãnh thú yêu thú gì, đi nhanh về nhanh.” Thẩm Hổ cười lạnh, sau đó mở miệng nói.

“Tốt, lão thái, bảo đảm rất nhanh sẽ trở về.” Thủ hạ của hắn gật gật đầu rồi sau đó mở miệng nói, nói xong liền mang theo một đám tiểu đệ rời khỏi nơi này.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch