WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 217:

Chương 217 Điểm tụ cư lớn ở Ô Hoàn

“ Gióng trống nâng tinh thần binh lính nếu quá mệt tạm nghỉ một khắc, Ô Hoàn Sơn không xa tối nay chúng ta nghỉ ngơi tại Ô Hoàn Sơn!” Diệp Thần nhìn thoáng qua đoàn quân Luân Hồi mở miệng nói.

“Chủ công muốn nghỉ đêm tại Ô Hoàn Sơn?” Quách Gia kinh ngạc hỏi lại.

“Đúng là như thế.” Diệp Thần rất là lớn mật nói.

“Chủ công, các tướng sĩ đã mệt mỏi mà Ô Hoàn Sơn chính là địa bàn của vương thất Ô Hoàn, địa thế hiểm yếu nếu như cường công......” Quách Gia vội khuyên ngăn nhưng lời ra được một nửa lại ngưng bặt ngoảnh lại nhìn quân đoàn Luân Hồi.

Giây tiếp theo Quách Gia không khỏi hối hận khom người nói: “Chủ công Bắc phạt, Gia không giúp đỡ không nói còn suýt ngăn trở chủ công... thỉnh chủ công thứ tội.”

“Phụng Hiếu đừng tự coi nhẹ mình nếu không phải Ô Hoàn quá yếu mà tướng sĩ Luân Hồi lại dũng mãnh cực kỳ, chỉ sợ Phụng Hiếu đã sớm phải ra tay dàn xếp” Diệp Thần đạp Quách Gia liếc mắt một cái mở miệng nói.

Đúng lúc này thám tử cưỡi ngựa tới báo.

“Khởi bẩm chủ công, mười dặm phía trước phát hiện dân cư Ô Hoàn tập trung rất đông nhân số ước trăm vạn.”

Diệp Thần nghe đến đó hai mắt tức khắc nảy lên nhìn về phía lính liên lạc mở miệng quát; “Truyền lệnh! Toàn quân xuất kích!”

“Vâng! Chủ công!” Lính liên lạc lớn tiếng đáp phóng ngựa đi truyền đạt mệnh lệnh Diệp Thần.

Diệp Thần lúc này tay phải nhất chiêu Thí Thần Thương lập tức xuất hiện, mạnh mẽ giục ngựa hướng thẳng tới nơi Ô Hoàn tập trung dân cư phóng đi.

Triệu Vân và Triệu Mãnh thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo sau.

Trước đó bọn họ còn khuyên qua Diệp Thần không cần đánh quá sức bởi vì Diệp Thần là chủ công, đánh đấm gì đó giao cho hai người bọn họ là được.

Bất quá Triệu Vân Triệu Mạnh vẫn là quên cái hành động này đi.

Bởi vì khuyên không được, cũng bởi vì Diệp Thần là người mạnh nhất trên chiến trường

Trên đường gặp được nơi tụ cư loại lớn của Ô Hoàn thì Diệp Thần đều sẽ người đầu tiên xông lên mang theo binh lính Luân Hồi một trận liều chết xung phong, sau đó phá tan nơi tụ cư.

Mặc kệ là Triệu Vân hay Triệu Mãnh hay cả hai người bọn họ cùng nhau lãnh binh đều không làm được như Diệp Thần, đơn giản thô bạo.

“Ầm ầm ầm”

Diệp Thần mang theo quân đoàn Luân Hồi hướng tới điểm dân cư Ô Hoàn tập trung đông nhất phóng đi.

Chiến mã xung phong, tiếng vó ngựa giáng xuống nền đất vang vọng giữa trời đêm tĩnh lặng phá lệ dẫn nhân chú mục (gây chú ý).

Nơi tụ cư lớn ở Ô Hoàn.

“Các ngươi nghe thấy gì không? Đây là tiếng động gì?” Một lính tuần tra Ô Hoàn nghi hoặc hỏi.

“Này còn hỏi? Đây là tiếng vạn mã phi nước đại ngươi có còn phải người Ô Hoàn không vậy? Âm thanh này mà còn không nhận ra?” Một lính tuần tra Ô Hoàn khác khinh thường nói.

“Không, ý ta không phải cái này.... tiếng động này.... hình như là tiếng kỵ binh xung phong!" Tên lính tuần tra lên tiếng đầu tiên lắc đầu nói.

“Kỵ binh xung phong? Ngươi là nói đế quốc Đại Hán phái kỵ binh tới tấn công chúng ta? Ha ha ha, ngươi muốn ta chết cừoi sao? Chúng ta nơi này cách xa Đế quốc Đại Hán sao có thể sẽ có đế quốc Đại Hán tịch tra tới đây.” Một binh lính Ô Hoàn khác vẻ mặt khoa trương cười lớn.

“Nhưng mà, tiếng động này thật là tiếng rất nhiều kỵ binh xung phong mà!”

“Cứ cho là kỵ binh xung phong đi nhưng chúng ta cũng là dũng sĩ đứng đầu tộc Ô Hoàn có đàn bà nó mới lo lắng. Huống chi nơi này chính là nơi tụ cư lớn nhất kẻ nào dám dẫn binh tới đánh chúng ta? Còn không vật chết hắn!”

“Đúng đó. Đi tuần tra nhanh lên xong sớm về sớm lão tử còn muốn trở về chơi chơi đám tiểu nương, phi phi, đàn bà người Hán da thịt non mịn thật sướng a.”

“Tiểu tử ngươi vận khí thật tốt, chờ lần tới đi cướp bóc Đại Hán ta cũng bắt một ả đàn bà mang về.”

Đúng lúc này phía trước có vài binh lính tuần tra Ô Hoàn phát hiện dị thường hai mắt đột nhiên co rút chỉ vào nơi xa xa kinh thanh hô lên:

“Mau xem! Những người đó có phải mặc áo giáp hay không?”

Gã vừa nói xong bọn lính tuần tra Ô Hoàn cũng đồng thời nhìn về hướng đó.

Đập vào mắt là vô số kỵ binh đang hướng thẳng đến nơi này lao tới mà trên người kỵ binh không ai không mang theo một tia sáng bạc.

“Ầm ầm ầm”

Vó ngựa đạp vang vọng càng ngày càng gần càng ngày càng rõ ràng.

Trang phục trên người kỵ binh bởi vì khoảng cách gần lại còn có ánh sao trên không trung chiếu xạ nên càng lúc càng rõ hơn.

Chứng kiến đoàn kỵ binh nghênh phong mà đến đám lính tuần tra Ô Hoàn chỉ biết đứng đực ra nhìn.

Bởi vì kỵ binh đang xông đến, ăn mặc trang bị vừa thấy chính là bộ dáng kỵ binh Đại Hán.

Nơi này là Ô Hoàn nhất tộc địa bàn là nơi cách xa địa bàn đế quốc Đại Hán nhất, tự nhiên đột nhiên nhảy ra một đống kỵ binh đế quốc Đại Hán bọn họ có chút khó hiểu.

“Mẹ nó, sao lại thế này? Ngựa ở đâu chạy ra nhiều vậy?”

“Phát tài rồi! Sao, nghe động thái này, thế nào cũng ít nhất ba mươi vạn chiến mã a.”

“Hắc hắc, nói gì cũng phải bắt đi hết bán lại có thể kiếm không ít.”

Một gã lại một gã lính Ô Hoàn bởi vì nghe thấy tiếng vạn mã lao nhanh liền đi ra đại trướng, ngó coi nơi phát ra âm thanh “ầm ầm ầm” đó.

Đúng lúc này một tiếng quát lớn truyền đến.

“Bắn!”

Theo chậm tiếng quát vang lên vô số âm thanh kéo cung cài tên trong khoảnh khắc vang lên.

Giây tiếp theo.

“Vút vút vút”

Tiếng tên nhọn dày đặc xé gió mà đến.

“Địch tới! Địch......” Đám lính tuần tra Ô Hoàn bỗng chốc hoàn hồn kinh hãi ré lên.

Chẳng qua bọn họ mới nói được mấy chữ đã tắt ngúm.

“Phập phập phập”

Tiếng tên nhọn xuyên thủng da thịt từng phiến từng phiến vang lên.

Mười binh lính tuần tra Ô Hoàn trong tích tắc bị bắn thành con nhím chết không thể thảm hơn.

Mà mấy người Ô Hoàn chui ra khỏi lều cũng đồng dạng từng phiến từng phiến ngã xuống đất.

Cùng ngã xuống đất còn có đông đảo người Ô Hoàn trong đại trướng còn chưa kịp ra.

Điểm tụ cư lớn ở Ô Hoàn trong khoảnh khắc bị mưa tên thanh tẩy thương vong vô số.

“A…..”

“Ai! Ai con mẹ nó lấy tên bắn lão tử!?”

“Ta...... Ta trứng trứng...... Lạp......”

“Địch tập kích! Địch tới a! Kỵ binh Đại Hán tới!”

Nơi tụ cư lớn của Ô Hoàn, trong trướng ngoài trướng đều tiếng gào thảm, tiếng thét chói tai, tiếng rống giận vang lên không dứt.

“Uy uy uy.”

Mười một vạn gốc tên tạm dừng lại, lại lần nữa bắn về phía dân Ô Hoàn tập trung.

“Phốc, phốc, phốc”

Tiếng tên nhọn cắm vào da thịt lại lần nữa vang lên.

“Mau! Mau tập hợp chuẩn bị nghênh địch!" Một tiếng quát lớn đúng lúc này vang lên.

Là một thủ lĩnh nơi tụ cư to lớn vẻ mặt chấn kinh vọt ra.

Hắn chưa từng nghĩ tới một ngày kia lại bị kỵ binh Đại Hán đánh tới cửa.

Rốt cuộc thì nơi này vẫn cách đế quốc Đại Hán rất xa.

Hơn nữa, từ khi Lưu Hoành làm hoàng đế chưa có một nhánh quân đội kỵ binh đế quốc Đại Hán nào tìm đến đây.

Nhưng hôm nay thật sự có kỵ binh Đại Hán tới, chẳng những tới còn trực tiếp đấu võ.

Đánh thủ hạ của gã một cách bất ngờ không nói còn tổn thất thảm trọng.

Nếu gã còn không ra tay, tất cả thủ hạ đều sẽ bị đánh bay, mà gã cũng chả có cái kết quả tốt đẹp gì

Bởi vì đám thủ hạ đều bị công kích đến kinh hoảng thất thố loạn kêu to.

Thậm chí có tên xoay người liền chạy, có được người đấu chí thế nhưng đủ đáng thương.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.