Đợt sóng mưa tên thứ ba cận kề, tất cả đã tập hợp sẵn chỉ chờ thời điểm buông xuống.
“Giai giai giai”
Binh sĩ Ô Hoàn hoàn toàn bị bắn lởm chởm thành nhím.
“Ầm ầm ầm”
Mặt đất chấn động mạnh, mười một vạn kỵ binh Luân Hồi đi theo Diệp Thần rốt cuộc giết đến nơi tụ cư lớn nhất ở Ô Hoàn.
Nhìn binh lính Ô Hoàn hoảng loạn , thần thương trong nháy mắt giơ lên Diệp Thần bạo thanh quát:
“Giết!”
“Giết! Giết! Giết!”
Mười một vạn kỵ binh Luân Hồi cùng thét lớn sát khí bạo ngược đánh thẳng vào đám binh lính Ô Hoàn đang hoảng loạn.
Diệp Thần kẹp chặt bụng ngựa chiến mã lồng lên phi thẳng vào giữa đám binh loạn Ô Hoàn.
Giữa không trung Diệp Thần ngồi trên lưng ngựa thần thương trong tay phải hung hăng vung lên.
“Vù”
Tiếng xé gió nháy mắt vang lên.
“Ong”
Một đạo khí vệ ngay sau đó xuất hiện, rồi sau đó chém vào đám người.
“Vèo, vèo”
Từng mảng từng mảng tiếng vang truyền đến, chỉ thấy mấy trăm Ô Hoàn trong nháy mắt bị cắt thành hai đoạn hoặc bị chém rút tự chi hoặc đầu trời khỏi xác “bay lên không trung
“Thịch thịch, thịch thịch”
Thân thể bị chém thành hai nửa rơi ngã trên mặt đất, giãy đành đạch.
Máu tươi văng khắp nơi nhiễm đỏ mặt đất.
Nội tạng tanh hôi ruột gan tanh tưởi lưu lại.
“Hí…..”
Chiến mã đáp đất lại tiếp tục phi lên.
Khí thế trên người Diệp Thần cũng bộc phát phóng thích hoàn toàn không hề giữ lại.
Bá đạo, ngang ngược, hung tàn sát khí tận trời.
Một người một ngựa lại mang tới cho sĩ binh Ô Hoàn cảm giác như Tử thần tái thế không cách địch nổi.
“Hí………..”
Chiến mã lao nhanh.
“Vù vù”
Thí Thần Thương trên dưới tung hoành nhịp điệu tùy ý.
“Vù, phốc”
Vô số thanh âm thân thể bị đứt ra từng tiếng từng tiếng vang lên.
Trong nháy mắt, một mình Diệp Thần đem nơi tụ cư lớn nhất ở Ô Hoàn cắt ra thành một cái miệng khổng lồ.
“Ầm ầm ầm”
Mười một vạn kỵ binh Ô Hoàn nghênh ngang tiến thẳng vào nơi tụ cư lớn nhất của Ô Hoàn.
Dẫn đầu chính là hai người Triệu Vân, Triệu Mãnh... phàm là binh sĩ Ô Hoàn xuất hiện gần hai người vô luận là chạy trốn hay phản kích đều không một ngoại lệ bị một kích chém chết.
Mà trường thương trong tay kỵ binh Luân Hồi cũng vào lúc này vô tình mở ra hình thức thu hoạch đầu người.
Một kích xuất ra chém tận giết tuyệt.
“A...... Cứu ta...... Mau cứu cứu ta.........”
“Đừng giết ta! Ta...... Ta đầu hàng…..”
“Tha mạng a! Lòng ta hướng về đế quốc các ngươi!”
“Ta không muốn chết, tha mạng, tha mạng a……”
Binh sĩ Ô Hoàn mắt thấy sắp chết tới nơi, từng người từng người sợ hãi quỳ xuống xin tha mạng.
Nhưng kỵ binh xung phong Luân Hồi chút nào không ngừng, cũng không hề vì người Ô Hoàn xin tha mà ngừng công kích không chút do dự của mình.
“Ầm ầm ầm.”
Gót sắt giẫm xuống đinh tai nhức óc.
Diệp Thần dẫn theo kỵ binh Luân Hồi rất nhanh đem nơi tụ cư to lớn trước mắt cắt thành nhiều mảnh.
Nơi đại quân đi qua máu tươi khắp nơi, thi thể nứt đôi, nhiều hơn cả là khối thân thể đứt thành bốn năm mảnh.
Mà đa số những thi thể rách bươm đó chín phần là xuất từ tay Diệp Thần.
Kỹ năng bẩm sinh của quân đoàn Luân Hồi tại đây một khắc này hung tàn vô cùng hiện ra ra tới.
Xoa liền bạo, chạm vào liền nứt phàm là bị Diệp Thần công kích thì Binh lính Ô Hoàn liền không một cái có thể bảo tồn hoàn hảo thi thể.
Diệp Thần dẫn theo mười một vạn kỵ binh trực tiếp đi thẳng vào nơi tụ cư lớn nhất mở miệng quát: “Tấn công nhanh!”
“Giết! Giết! Giết!”
Tiếng hò hét lại lần nữa vang lên.
“Ầm ầm ầm”
Mười một vạn kỵ binh Luân Hồi chuyển hướng đi theo Diệp Thần đánh giết sau đó tiếp tục xung phong tiến vào nơi tụ cư.
“Đinh, chúc mừng quân đoàn Luân Hồi lĩnh ngộ quân đoàn kỹ: Tật như phong.”
(Tật như phong: Đi nhanh như gió)
“Đinh, chúc mừng quân đoàn Luân Hồi lĩnh ngộ quân đoàn kỹ : Từ như lâm.”
( Từ như lâm : bí hiểm như rừng )
Hệ thống đúng lúc nhắc nhở, Diệp Thần hơi hơi sửng sốt, khóe miệng nhanh chóng nhếch lên.
Sao, xem ra quân đoàn Luân Hồi lại lĩnh ngộ thêm hai quân đoàn kỹ......
Quân đoàn Luân Hồi (duy nhất): đặc chủng quân đoàn.
Cấp bậc: >
Nhân số: >
Trận pháp quân đoàn: trận hình Bạch Hổ (trận hình bẩm sinh)
Kỹ năng quân đoàn: Tật như phong, Từ như lâm, Xâm lược như hỏa, Bất động như sơn.
Tật như phong: Quân đội hành động, nhanh nhẹn như gió.
Từ như lâm: Khi quân đội thong thả hành động, chỉnh tề như một.
Xâm lược như hỏa: Khi địch nhân tấn công, thế như liệt hỏa cháy lan đồng cỏ, không thể chống đỡ!
Bất động như sơn: Khi quân đoàn đóng giữ, vững chãi như núi, vô pháp dao động!
“Ầm ầm ầm”
Diệp Thần mang theo mười một vạn kỵ binh Luân Hồi, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đi vào nơi tụ cư lớn của Ô Hoàn, binh khí lạnh băng lại sẵn sàng hướng Binh lính Ô Hoàn khai chiến.
“Khách khách khách”
Binh sĩ Ô Hoàn chạy trốn trong khoảnh khắc bị đánh văng thành từng mảng từng mảng bay lên.
Tiếng gào thảm thiết, tiếng thét chói tai, tiếng khóc la hỗn loạn vang lên.
“Đều con mẹ nó đánh trả cho lão tử! Đánh trả!” Một tiếng gào bạo nộ rống lên theo sau đó là vài tiếng rống tương tự.
Mấy tướng lĩnh Ô Hoàn bị bức tỉnh mộng một đám phẫn nộ lớn tiếng rít gào.
Bọn họ muốn triệu tập thủ hạ đánh trả nhưng binh sĩ Ô Hoàn đã sớm bị đánh bay sĩ khí nào còn có tâm tư kháng lại kỵ binh Luân Hồi.
Có vài kẻ cũng muốn đánh trả nhưng sau khi thấy Diệp Thần đang bạo ngược vô cùng thì đâm ra sợ hão sợ hãi, sợ hãi xong lại lập tức quay mông bỏ chạy.
Diệp Thần quá tàn bạo không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản Diệp Thần hiếu thắng càng không có bất luận người nào có thể tiếp được một kích của Diệp Thần.
Thí Thần Thương to lớn đen bóng, một thương lướt qua ít thì năm sáu người nhiều thì mười mấy người, đều là thân thể bạo liệt nứt ra bốn năm phần.
Khắp nơi đều là máu tươi nội tạng không chỗ đặt chân.
Cứ như vậy một mãnh thú trong hình dáng con người khiến sĩ binh Ô Hoàn sinh ra sợ hãi là nỗi sợ hãi tận đáy lòng nào dám tiến lên.
“Cùng nhau lên! Giết tên tướng Đại Hán này! Giết hắn, đám kỵ binh Hán triều đó sẽ không dám càn rỡ tiến lên!” Một tiếng quát lớn đột nhiên truyền đến.
Người nói là một người đàn ông trung niên từ cách ăn mặc không khó coi của gã đúng là thủ lĩnh nơi tụ cư rộng lớn này.
“Giết hắn!”
“Giết!”
Tiếng hô giết dao động không ngừng.
Ngay sau đó, ba mươi tướng lĩnh Ô Hoàn dẫn theo binh lính của từng người đi theo thủ lĩnh cưỡi ngựa hướng Diệp Thần lao đến.
Nhân số bọn gã đến cả vạn, một đám mặt sắc nghiêm trọng, một bên xung phong một bên lại khóc than cho số lượng binh lính đã mất.
Trong mắt họ, Diệp Thần đang dẫn dắt quân đoàn Luân Hồi xung phong mới là tồn tại mấu chốt nhất.
Không có Diệp Thần tàn bạo lãnh khốc sát phạt kia binh sĩ Ô Hoàn sao có thể sợ hãi như vậy.
Diệp Thần cường đại, bá đạo bọn họ đều nhìn ra. Nhưng bọn họ không cho rằng bản thân đánh lại Diệp Thần.
Cho nên bọn họ muốn cùng nhau lên làm thịt Diệp Thần.
Chỉ cần làm thịt Diệp Thần, thì có thể an ủi thủ hạ sau đó lãnh đạo bọn họ chống lại kỵ binh đế quốc Đại Hán.
Chỉ có như vậy Ô Hoàn mới có thể bảo đảm không bị tiêu diệt.
Nhìn đám tướng lĩnh Ô Hoàn cùng nhóm thân vệ điên cuồng lao về phía mình Diệp Thần cười lạnh, Thí Thần Thương khẽ nghiêng hai chân đạp vào bụng ngựa.
“Hí hí hí”
Chiến mã phảng phất hiểu được ý Diệp Thần, bốn vó vừa chạm đất đã tiếp tục tung lên không.
Các kĩ năng của quân đoàn Luân Hồi được lấy từ binh pháp Tôn Tử, nguyên văn : "Kỳ tật như phong, kỳ từ như lâm, xâm lược như hoả, bất động như san, nan tri như âm, động như lôi chấn" Ý là : "Quân đội hành động thần tốc thì nhanh như gió cuốn, hành động chậm rãi thì lừng khừng như rừng rậm, khi tấn công thì như lửa cháy, khi phòng thủ thì như núi đá, khi ẩn mình thì như bóng tối, khi xung phong thì như sấm sét."