“Vâng!” Triệu Vân Triệu Mãnh cùng đáp, mỗi người mang theo năm vạn kỵ binh Luân Hồi hướng tới nơi binh sĩ Ô Hoàn chạy tán loạn phóng đi.
“Tha mạng a, tướng quân......”
“Ta đầu hàng, ta đầu hàng......”
“Đừng giết ta, đừng giết ta......”
Tiếng binh sĩ Ô Hoàn khóc la xin tha thay nhau vang lên nhưng kỵ binh Luân Hồi vẫn không chút nương tay.
Bởi vì chủ công Diệp Thần bọn họ đã hạ lệnh một kẻ cũng không lưu lại.
Thời gian châm chạp trôi khi tiếng kêu kết thúc, Triệu Vân Triệu Mãnh mang quân trở lại.
“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần công phá nơi tụ cư lớn của Ô Hoàn, khen thưởng 3000 vạn danh vọng, 3000 vạn công huân.”
Nghe hệ thống nhắc nhở, Diệp Thần mi mắt nhướng lên hắn chỉ là đang chờ âm thanh này.
Danh vọng và công huân không ai ngại quá nhiều.
Mà này đúng là đồ tốt nhất khi tấn công dị tộc.
“Bẩm chủ công, đã trảm sát toàn bộ binh lính Ô Hoàn!” Triệu Vân Triệu Mãnh lúc này đồng thời cung thân báo.
“Rất tốt.” Diệp Thần vừa lòng gật nhẹ đầu rồi sau đó nhìn về phía lính liên lạc mở miệng nói.
“Truyền lệnh, dọn dẹp chiến trường!”
“Vâng! Chủ công!” Lính liên lạc vội vàng khom người đáp rồi chạy đi truyền đạt mệnh lệnh Diệp Thần.
“Chúc mừng chủ công phá nát nơi tụ cư lớn của Ô Hoàn, san bằng Ô Hoàn Sơn đã không xa rồi.” Quách Gia cưỡi ngựa đến cạnh Diệp Thần đắc ý cười nói.
“Ha ha ha, chờ tới lúc chúng ta san bằng Ô Hoàn Sơn rồi chúc mừng cũng không muộn.” Diệp Thần cười sang sảng.
“Chủ công tất nhiên có thể làm được...có điều chủ công, Công Tôn Toản kia, chủ công tính toán đối đãi gã sao đây?” Quách Gia hơi hơi mỉm cười rồi sau đó mở miệng hỏi.
Diệp Thần nghe đến đó lông mày không khỏi giương lên rồi sau đó mở miệng nói: “Xem hắn lựa chọn thế nào dưa ép hái không ngọt.”
“Chủ công có định thu phục Công Tôn Toản không?” Quách Gia nghe đến đó ngay sau đó mở miệng hỏi
“Người này, có tâm tư Ngô Hùng, muốn thu phục rất khó.” Diệp Thần thở dài.
( tâm tư ngô hùng : ý chỉ tham vọng muốn làm vua, làm kẻ đứng đầu )
“Chủ công có thể nhìn ra điều này Gia yên tâm rồi.” Quách Gia nghe đến đó tức khắc cười một tiếng rồi sau đó mở miệng nói.
Diệp Thần nghe đến đó không khỏi ngẩn người trừng mắt nhìn Quách Gia một cái, mở miệng nói
“Thử thì vẫn phải thử một chút, để xem cuối cùng gã lựa chọn thế nào.”
Quách Gia cười ha hả gật gật đầu lại nói: “Chủ công chính là người chủ có một không hai Công Tôn Toản nếu thấu triệt tất nhiên biết nên lựa chọn ra sao.”
“Nhân tâm khó nhất trắc, đặc biệt là có được dã tâm xưng vương.” Diệp Thần lại thở dài.
Đúng lúc này lính liên lạc cưỡi ngựa chạy tới khom người báo: “Bẩm chủ công, đã thu dọn xong chiến trường!”
Diệp Thần vừa lòng gật đầu rồi sau đó mở miệng quát: “Truyền lệnh! Tiến quân Ô Hoàn Sơn!”
“Vâng! Chủ công!” Lính liên lạc lớn tiếng đáp rồi sau đó chạy tới lấy thần mệnh lệnh
Qua thời gian một chén trà nhỏ chiến mã lao nhanh người gót sắt đạp mà tiếng gầm rú lại lần nữa vang lên.
Diệp Thần mang theo kỵ binh Luân Hồi lập tức hướng đến nơi ở Ô Hoàn nhất tộc vương đình Ô Hoàn Sơn.
Một canh giờ sau Công Tôn Toản mang theo ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ đi tới nơi này.
Nhìn Ô Hoàn tụ cư bị chém giết đến không còn gì hai mắt Công Tôn Toản đột nhiên co rút.
“Đây...... Sao có thể! Đây là một điểm tụ cư lớn của Ô Hoàn, dân cư ít nhất trăm vạn! Mới bao lâu thời gian chứ? Lại bị san bằng?" Một kỵ binh tinh nhuệ kinh hãi thốt lên.
“Đúng vậy cả tộc người Ô Hoàn cả dân cả binh thể lực đều cực kì cường hãn! Sao có thể bị tiêu diệt trong thời gian ngắn như vậy! Đây chính là nơi tụ cư trăm vạn dân đó!?”
“Không thể nào a, Bình Bắc tướng quân tuy mang theo mười một vạn kỵ binh nhưng cả trăm vạn người ở đây đều do Bình Bắc tướng quân giết không thể nhanh như thế được?”
“Nhưng đây là sự thật! Chính là tụ cư lớn này thật sự đã bị san bằng!”
Ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ cứ ngươi một lời ta một lời thảo luận.
Sắc mặt Công Tôn Toản giờ khắc này lúc biến xanh lúc biến trắng.
Sao có thể như vậy......
Trong mắt Công Tôn Toản toàn là nghi vấn gã căn bản không rõ ràng lắm Diệp Thần là như thế nào làm được.
Thời gian một ngày, nơi tụ cư lớn lớn bé bé ở Ô Hoàn đều bị Diệp Thần san bằng mà cái nơi tụ cư to lớn nhất này cũng không thể thoát được số phận!
Nghĩ đến đây sắc mặt Công Tôn Toản càng khó coi.
Gã còn nghĩ tranh thủ chút quân công nhưng hiện tại xem ra cái ý tưởng này quá mẹ nó ấu trĩ.
Có Diệp Thần dẫn binh ở đằng trước thì một chút quân công gã cũng đừng nghĩ chiếm được.
“Tướng quân làm sao bây giờ, Bình Bắc tướng quân căn bản không chờ chúng ta.” Một kỵ binh tinh nhuệ lo lắng hỏi Công Tôn Toản.
“Đã tối rồi Bình Bắc tướng quân sao còn phải rời khỏi?” Một kỵ binh khác khó hiểu đặt câu hỏi.
“Chắc không phải muốn đi tấn công Ô Hoàn Sơn đi? Nơi đó là Ô Hoàn vương đình sở tại!” Một kỵ binh tinh nhuệ khác đột nhiên nghĩ đến cái gì cao giọng hô lên.
“Sao có thể! Bình Bắc tướng quân không thể tấn công Ô Hoàn Sơn vào đêm nay! Hắn đã dẫn binh liên tục tác chiến cả một ngày mấy tên kỵ binh đó không mệt sao? Chúng ta chỉ cưỡi ngựa đuổi theo Bình Bắc tướng quân thôi đã mệt bở hơi tai càng đừng nói tới những kỵ binh Luân Hồi Thành đó.” Một người vẻ mặt không tin nói.
“Vậy chứ Bình Bắc tướng quân đi đâu?” Một người khác nghi hoặc hỏi.
......
Công Tôn Toản càng nghe sắc mặt càng cuống biến, quát lên: “Toàn quân tăng tốc! Mục tiêu Ô Hoàn Sơn!”
“Tướng quân, không thể!” Phó tướng của Công Tôn Toản giật mình thốt lên.
“Không thể tiếp tục chờ, Bình Bắc tướng quân đã đi Ô Hoàn Sơn nếu lại không đuổi kịp hắn lần này chúng ta là đến không công.” Sắc mặt Công Tôn Toản trầm xuống.
“Nhưng mà tướng quân, các huynh đệ sớm đã người mỏi ngựa mệt bây giờ thật sự không thích hợp tiếp tục đuổi theo Bình Bắc tướng quân.” Phó tướng vội vàng giải thích.
Công Tôn Toản nghe vậy sắc mặt càng trầm xuống, chỉ nói:
“Muốn kiến công lập nghiệp nhất định phải liều mạng, nếu không như vậy sự cố gắng của chúng ta khẳng định sẽ thành trò cười trong miệng kẻ khác.”
“Nhưng mà tướng quân......” Phó tướng lại lần nữa thử khuyên nhủ.
“Không có nhưng nhị gì cả!” Công Tôn Toản trầm giọng quát sau đó nhìn về phía ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ của mình mở miệng nói: “Các ngươi muốn kiến công lập nghiệp hay muốn bị người ta cười nhạo?”
“Kiến công lập nghiệp!” Ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ nghe thấy đều dứt khoát đáp lời.
“Rất tốt, Bình Bắc tướng quân đã đi tấn công Ô Hoàn Sơn Ô Hoàn nhất tộc vương đình nếu muốn kiến công lập nghiệp thì kéo cao tinh thần lên đi theo ta, mau chóng đuổi tới Ô Hoàn Sơn!” Công Tôn Toản vừa lòng gật gật đầu lại quát tiếp.
“Vâng! Tướng quân!” Ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ đồng loạt đáp.
Giờ khắc này ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ không một ngoại lệ tất cả đều thấy được ánh sáng hi vọng.
Bởi vì Ô Hoàn Sơn là nơi Ô Hoàn nhất tộc vương đình sở tại, thủ vệ nghiêm ngặt binh tướng rất nhiều.
Trong mắt họ nếu Diệp Thần thật sự suốt đêm tấn công vương đình Ô Hoàn không có khả năng như hiện tại đơn giản nhẹ nhàng san bằng hết thảy.
Bởi vì nơi đó dựa vào núi mà xây nên, địa thế hiểm trở cũng không phải là nơi muốn đánh là tùy tiện đánh vào.
Cho nên muốn đuổi theo Diệp Thần kiếm lấy quân công, đây là cơ hội cuối cùng.