Diệp Thần mang theo mười một vạn kỵ binh đi tới nơi này, nhìn Ô Hoàn sơn ở phương xa được ánh trăng chiếu xuống, Diệp Thần tay phải vừa nhấc rồi sau đó mở miệng nói:
“Truyền lệnh, toàn quân giảm tốc độ đi chậm!
“Vâng! Chủ công!” Lính liên lạc lớn tiếng đáp rồi sau đó cưỡi ngựa chạy tới truyền đạt.
Không bao lâu, đại quân Luân Hồi đang lao nhanh bắt đầu đi chậm lại.
Diệp Thần làm như vậy mục đích rất đơn giản vì phòng ngừa âm thanh chiến mã lao nhanh truyền tới ô Hoàn sơn.
“Chủ công, còn cần phái ra ít nhất trăm người đem thám tử Ô Hoàn còn lại toàn bộ giết hết.” Quách Gia lúc này cưỡi ngựa đi tới bên người Diệp Thần khom người nói.
“Chủ công, mạt tướng nguyện đi!” Triệu Mãnh nghe đến đó vội vàng mở miệng nói.
“Hảo, hành sự cẩn trọng chớ có kinh động đến giặc.” Diệp Thần nghe thấy ngay sau đó nhìn tới Triệu Mãnh, gật gật đầu mở miệng nói.
“Vâng! Chủ công!” Triệu Mãnh trịnh trọng đáp rồi sau đó mang theo một trăm binh sĩ Luân Hồi hướng tới bước vào bước vào Ô Hoàn sơn.
“Chủ công, lần này đánh hạ Ô Hoàn sơn Bắc Phạt xem như hạ màn, những phần thưởng sẽ toàn bộ tới tay ngài còn muốn tiếp tục Bắc Phạt Tiên Bi hay không?” Quách Gia lúc này nhìn về phía Diệp Thần cười ha hả hỏi.
Diệp Thần nghe đến đó cũng mỉm cười rồi sau đó mở miệng nói:
“Khẳng định đi, thừa dịp bọn họ không có được tin tức trực tiếp giết chết san bằng Tiên ti giảm bớt cơ hội bọn họ chạy đi tìm bệ hạ cầu hàng thì chúng ta đây không phải thiếu cơ hội luyện binh sao ? Cũng chưa đạt được cơ hội tốt cũng không thể để quân đoàn về tay không.... dù sao cũng phải nhận đủ chỗ tốt rồi chúng ta mới trở về.”
“Chủ công, gia cho rằng cách này không ổn.” Quách Gia nghe đến đó ngay sau đó khom người nói
“Vì sao?” Diệp Thần hơi hơi sửng sốt rồi sau đó mở miệng hỏi.
“Chủ công thời cơ chưa tới, Ô Hoàn nếu bị chủ công san bằng trong một ngày việc này nhất định chấn động thiên hạ, nếu như chủ công lại diệt đu Tiên Bi bệ hạ tất nhiên sẽ kiêng kị chủ công... công cao chấn chủ đều không phải là hư ngôn.” Quách Gia thở dài rồi sau đó mở miệng nói.
Diệp Thần nghe đến đó mày tức khắc nhăn lại.
Quách Gia nói công cao chấn chủ, Diệp Thần còn thật không suy xét tới hiện tại lời đã nói ra hắn tự nhiên không có khả năng không coi trọng.
Theo như lời Quách Gia, công cao chấn chủ, ở thời đại này là tối kỵ đặc biệt là chưa hết thời của Hán thất Lưu tả.
Lưu Hoành tuy rằng ngu ngốc nhưng hắn sẽ không tha cho võ tướng trong tay vượt qua khống chế của hắn.
Ít nhất hắn xem ra chỉ có võ tướng có thể bị khống chế mới là hảo võ tướng, hảo thần tử của hắn.
Đương nhiên tình huống thực tế là những thứ vương triều này có thể khống chế chỉ ở Lạc Dương cùng với một ít thành trì chung quanh.
Ở nơi xa cơ hồ đều là bằng mặt không bằng lòng.
Quan viên chân chính vâng lời Lưu Hoành tuyệt đối không nhiều lắm.
Nghĩ đến đây Diệp Thần trầm mặc một lát rồi sau đó trầm giọng nói: “Ít nhiều Phụng Hiếu cũng hiểu, nếu chuyện Bắc Phạt dừng lại ở đây liền đến vì ngăn Ô Hoàn mà san bằng Ô Hoàn sơn, chúng ta liền trở về thì Tiên Bi về sau mới có cớ để......”
Diệp Thần nói tới đây tức khắc im lặng, câu nói kế tiếp đề cập đến sự tình lịch sử về sau hắn tự nhiên sẽ không nói ra tới.
Tỷ như, Đổng Trác chi loạn lại tỷ như Tào Tháo nóng lòng lấy lệnh chư hầu, Diệp Thần hoàn toàn có thể lấy cớ diệt Tiên Bi, không nghe theo những mệnh lệnh giả dối dùng để lấp kín miệng thiên hạ.
Quách Gia nghe đến đó tức khắc ngẩn người rồi sau đó là cười mở miệng nói: “Chủ công hảo mưu lược.”
Hiển nhiên, Quách Gia đây là nhìn ra quyết định của Diệp Thần tuy rằng không hoàn toàn những y nghĩ nhưng kết quả là nhất trí.
Diệp Thần liếc mắt nhìn Quách Gia một cái lông mày giương lên rồi sau đó mở miệng nói: “Phụng Hiếu nhưng có tin tưởng mười năm nữa ta sẽ giúp tất cả các ngươi phi thăng?
“Gia có tin tưởng!” Quách Gia nghe thế rất là khẳng định gật gật đầu rồi sau đó mở miệng nói.
Diệp Thần nói mười năm kỳ thật chính là thời gian đại nạn sinh tử của Quách Gia.
Quách Gia biết điểm này càng biết Diệp Thần là suy nghĩ cho hắn trong lòng nói không cảm động đó là giả.
Bất quá y biết nói một ngàn nói một vạn không bằng dùng hành động thực tế để biểu đạt trung thành của y rằng y thật cảm kích.
“Chủ công có biện pháp phi thăng?” Triệu Vân lúc này vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Diệp Thần mà sau mở miệng hỏi.
Phi thăng không phải là bí mật kinh thiên gì, chính theo như lời Quách Gia trước kia có, nhưng hiện tại phi thăng chi lộ sớm đoạn tuyệt, người biết việc này không nhiều lắm nhưng là những người đứng đầu đều biết việc này.
Triệu Vân hiển nhiên cũng biết việc này bằng không cũng sẽ không nghe được Diệp Thần nói phi thăng sau đó vẻ mặt khiếp sợ.
“Tử Long, không phải chỉ là biện pháp mà ta nhất định sẽ giúp các ngươi phi thăng! Tất cả chính là thần dân Luân Hồi đều sẽ đi theo ta cùng nhau phi thăng, bất cứ tất cả moi người hoặc là bình thường không có chút thực lực nào chỉ cần là con dân của Luân Hồi đều có thể.” Diệp Thần ha ha cười rồi sau đó mở miệng nói.
Triệu Vân nghe đến đó hai mắt đột nhiên mở to rồi sau đó nói: “Chủ công hay là...... Hay là......”
“Ha ha ha Tử Long, ngươi đến bây giờ còn không có phát hiện chủ công kiến tạo Luân Hồi Thành là dùng vật liệu kiến thôn lệnh cấp bậc gì sao?” Quách Gia lúc này ha ha cười rồi sau đó mở miệng hỏi.
“Cấp bậc gì......” Triệu Vân ngẩn ngơ rồi sau đó kinh ngạc nói:
“Thần cấp vật liệu kiến thôn lệnh! Như thế nào sẽ... này không phải là thần vật trong truyền thuyết sao... thế nhưng...... Thế nhưng......”
Triệu Vân nói tới đây ngay sau đó nhìn về phía Diệp Thần vẻ mặt tôn kính nói: “Vân có thể gặp được chủ công quả thật phước hạnh ngàn đời, cảm tạ chủ công thu nhận!”
“Tử Long, về sau không cần nhắc lại như vậy ngươi vốn chính là người một nhà với ta, cớ sao lại khách sáo?” Diệp Thần trừng mắt nhìn Triệu Vân rồi sau đó mở miệng quát.
“Vâng! Chủ công!” Triệu Vân cảm thấy ấm áp rồi sau đó vô cùng kích động nói.
Triệu Vân mới vừa nói xong đột nhiên nghĩ tới cái gì ngay sau đó nhìn về phía Diệp Thần há miệng thở dốc, lại không phát ra lời.
“Tử Long, có cái gì nói thẳng ta không nhiều kiêng kị như vậy.” Diệp Thần nhìn đến bộ dáng Triệu Vân đang ngăn lại lời nói không khỏi ngẩn người rồi sau đó mở miệng nói.
Triệu Vân nghe đến đó tức khắc lấy khẩu khí rồi sau đó mở miệng nói,
“Chủ công, Vân có một sư phụ danh xưng Đồng Uyên, chính là danh gia võ đạo đương thời... thỉnh chủ công chấp thuận cho gia sư tới Luân Hồi Thành định cư.”
Lời nói của Triệu Vân vừa rơi xuống đất Diệp Thần tức khắc ngạc nhiên.
“Đồng Uyên....”
Mẹ kiếp nhân vật ngưu bức thời kỳ tam quốc
“A....
Có thể dạy ra đồ đệ Triệu Vân như vậy thì sẽ không phải là kẻ đầu đường xó chợ......
Bất quá hắn giống như không quá thích lộ mặt.
Bằng không lịch sử tam quốc này chỉ sợ phải bị Đồng Uyên một thương đánh hoàn toàn thay đổi.........
Diệp Thần vừa nghĩ đến đây, Triệu Vân lại lần nữa mở miệng nói:
“Chủ công, gia sư không màng danh lợi một tâm võ học, bất quá Vân muốn toàn lực khuyên bảo gia sư, chẳng qua......”
Triệu Vân nói tới đây sắc mặt có chút khó khăn.
Diệp Thần trước mắt sáng ngời, Triệu Vân khó nói cái gì Diệp Thần sao có thể nhìn không ra.
Còn không phải Đồng Uyên người này không thích làmvõ tướng người càng không thích mang binh ra trận giết địch.
“Không sao, đến lúc đó binh Luân Hồi đều do lệnh sư dạy dỗ kiểm thuật, Tử Long ngươi xem như vậy được không?” Diệp Thần nhìn Triệu Vân hai mắt tỏa sáng hỏi.