Bạch Hổ chiến trận biến hóa ngay sau đó bước ra tứ chi phóng đi hướng tới tường thành trên sườn núi.
“Kia......... Đó là Bạch Hổ...... Thật sự là Bạch Hổ!”
“Nó...... Nó có sát ý đối với chúng ta!
“Mau nhìn xem! Quan ải...... Quan ải bị phá hủy......”
“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Bạch Hổ lại đây!”
Trên tường thành vương đình Ô Hoàn kia từng hàng binh lính bởi vì Bạch Hổ xung phong lên mà khiếp sợ rồi sau đó một tên kinh thanh kêu to lên.
Bạch Hổ mới vừa xuất hiện bọn họ liền nhìn đến, lúc ấy bọn họ một đám trừng mắt há miệng khó có thể tin.
Mà qua một lúc sau Bạch Hổ phá tan tầng tầng quan ải đi tới giữa sườn núi, trong nháy mắt đưa hoài nghi trong lòng bọn họ bị bắn phá thành mảnh nhỏ.
Hơi thở khủng hoảng xuất hiện ở trên người binh lính Ô Hoàn khi nhìn đến Bạch Hổ.
“Mau! Mau ngăn cản đầu kia của Bạch Hổ!” Âm thanh rõ ràng rống to đột nhiên từ bên trong Vương đình Ô Hoàn truyền ra.
Chỉ thấy một nam tử trung niên ăn mặc đẹp đẽ quý phái đứng ở bên ngoài cửa điện trên đỉnh núi hai mắt hoảng sợ nhìn tới giữa sườn núi Bạch Lự.
Gã là Khâu Lực Cư, Ô Hoàn Thiền Vu, lãnh tụ tối cao nhất trong tộc.
Gã chưa từng nghĩ tới một ngày kia đại bản doanh của hắn sẽ bị người đánh lên hơn nữa còn là một Bạch Hổ vô cùng lớn.
Từ lúc nghe được tiếng hổ gầm động thiên địa đến lúc hắn đi ra đại điện trước sau bất quá chỉ là mấy cái hô hấp mà Bạch Hổ đã là tới giữa sườn núi.
Mà hiện tại Bạch Hổ lại phóng đi hướng về phía tường thành.
Sườn núi đến đỉnh núi có mười tòa tường thành cao lớn nhưng Khâu Lực Cư không hề có cảm giác an toàn.
Bởi vì Bạch Hổ quá mức tàn bạo quá mức vô tình một thân sát khí cuồng bạo đến cực điểm không chút nào là làm bộ.
Đặc biệt là Khâu Lực Cư vừa mới cùng Bạch Hổ hai mắt nhìn nhau một chút kia trong nháy mắt gã cảm nhận được tử vong sắp buông xuống.
Cái loại cảm giác này làm hắn hít thở không thông làm gã thật sợ hãi.
Khâu Lực Cư đã từng tự hào an tâm với thân phận Ô Hoàn Thiền Vu mà giờ khắc này ở trước mặt Bạch Hổ gã lại nhỏ bé như vậy vô dụng như vậy.
Gã sợ hãi cho nên hạ lệnh hạ thủ của hắn đi xuống ngăn cản Bạch Hổ không muốn làm Bạch Hổ đi lên.
“Mau! Bắn tên! Bắn tên!”
“Đều công kích cho lão tử! Mẹ nó,đừng đứng ngốc ở đó!”
“Sát! Đều sát cho lão tử!”
......
Một tiếng lại một tiếng quát bén nhọn từ trong miệng tướng lĩnh Ô Hoàn vang lên.
Bọn họ cũng sợ hãi Bạch Hổ kia quá hung tàn tuy tên bắn đến vô ảnh vô tung mà hiện tại nó càng là hướng tới tường thành.
Lại không hạ được Bạch Hổ bọn họ không biết mình sẽ gặp phải kết quả gì.
Từng hàng binh sĩ Ô Hoàn trên tường thành kia nghe đến đó một đám vội vàng trương cung cài tên.
Nhưng mà đúng lúc này, Bạch Hổ nhằm về phía thành đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang chợt lóe rồi biến mất.
“Đinh!”
Một tiếng nổ mạnh trong nháy mắt vang lên.
Chỉ thấy nửa thước bên ngoài tầng cửa thành trong nháy mắt biến thành bụi.
Lưu quang biến mất, Bạch Hổ xuất hiện rồi sau đó chuyển hướng thả người nhảy lên tường thành.
Bạch Hổ biến mất, Diệp Thần mang theo quân đoàn Luân Hồi xuất hiện ở phía trên đạo tường thành thứ nhất.
Nhìn binh sĩ Ô Hoàn trừng lớn mắt trên tường thành kia, Diệp Thần lạnh lùng cười tay phải dùng sức vung lên Thần thương.
“Ong” một tiếng truyền đến.
Một đạo khí trong nháy mắt xuất hiện rồi sau đó hướng tới binh lính Ô Hoàn trên tường thành chém qua.
“Phốc, vèo, vèo”
Âm thanh từng mảnh thân thể bị chặt đứt theo sát vang lên.
Mấy trăm binh sĩ Ô Hoàn trên mặt khiếp sợ khẩn trương trong nháy mắt dừng mọi hành động.
“Ku ku ku”
Mấy trăm thi thể bị cắt thành hai đoạn lập tức ngã xuống đất, tử thương vô số.
“Xôn xao!”
Vô số binh sĩ Ô Hoàn thấy một màn như vậy đồng thời lui về phía sau.
“Mẹ nó thiệt quá hung tàn... nào ... nào có người biến thái như vậy một công kích trong nháy mắt sát mấy trăm người.”
Nhánh binh thứ nhất trên tường thành tướng lĩnh Ô Hoàn vừa mới hạ lệnh tức khắc ngẩn ngơ.
“Sao có thể! Sao có thể! Sao có người cường như vậy!” Hắn hoảng sợ hô thế nhưng đã quên hạ lệnh đánh trả.
Mà lúc này binh lính quân đoàn Luân Hồi, một phân thành hai hướng tới giết nhóm binh sĩ Ô Hoàn trên tường thành.
Trong tay bọn họ điểm cương thương, một thương tiếp một thương không lưu tình chút nào đâm ra.
“Vèo, vèo, vèo”
Âm thanh từng mảnh từng mảnh thân thể bị cắm xuyên ngay sau đó vang lên.
“A.......
“Tê......”
Âm thanh thảm gào cũng tại đây một khắc theo sát vang lên.
Diệp Thần công kích trong nháy mắt giết một đám bọn họ đều không kịp thảm gào.
Mà hiện tại binh sĩ Ô Hoàn trên tường thành lại bị quân đoàn Luân Hồi công kích bọn họ còn có cơ hội thảm gào.
Nhưng mà giờ khắc này, bọn họ ngược lại có chút hâm mộ người bị Diệp Thần trong nháy mắt chém giết .
Bởi vì bọn kia chết quá nhanh không cần cảm thụ kịch vết thương giống như bị liệt hỏa bỏng cháy, càng không có cảm giác khi cái chết buông xuống tư vị bất lực tuyệt vọng.
Quân đoàn Luân Hồi công kích khủng bố, binh lính Ô Hoàn vốn là bị Bạch Hổ dọa phá gan càng bị Diệp Thần khủng bố một kích, linh hồn rơi vào hỗn loạn nào còn có dũng khí chống cự quân đoàn Luân Hồi.
Đương nhiên, thời điểm người gặp phải tử vong có người sẽ liều mạng binh lính Ô Hoàn trên tường thành cũng không ngoại lệ.
Đáng tiếc, bọn họ tuyệt vọng phát hiện chính là cho dù liều mạng cũng đánh không lại binh lính quân đoàn Luân Hồi.
Quân đoàn Luân Hồi đại sát, Diệp Thần lại trực tiếp nhìn về phía hai gã tướng lĩnh Ô Hoàn trên tường thành, một chính một phó, hai gã hoàng cấp võ tướng.
Danh hoàng cấp võ tướng sau khi nhìn đến ánh mắt lạnh băng kia không hẹn mà cùng lùi lại ba bước.
“Ngăn hắn lại cho ta! Võ tướng kia trụ lại!”
“Mẹ nó, đều lên cho lão tử! Giết võ tướng kia, thưởng vạn đầu dê bò, một trăm mỹ nữ Đại Hán!”
Hai gã Ô Hoàn hoàng cấp võ tướng không hẹn mà cùng tiêm thanh hô, một bên kêu một bên lui.
Bọn họ phát hiện Diệp Thần khủng bố căn bản không dám đối kháng với Diệp Thần, cho nên bọn họ ra lệnh muốn thủ hạ của bọn họ đi sát Diệp Thần
Có thể giết được là tốt nhất, giết không được cũng có thể cho bọn họ cơ hội chạy trốn.
Diệp Thần lạnh lùng cười thừa thắng lập tức một đạp vào tường thành.
“Oa” một tiếng vang lớn truyền đến.
Diệp Thần ngay sau đó nhảy lên rồi sau đó nhằm phía hai hoàng cấp võ tướng Ô Hoàn muốn chạy trốn.
Một tiếng quát lớn từ trong miệng Diệp Thần truyền ra.
Giữa không trung Diệp Thần tay phải Thần thương hết sức dũng mãnh rồi sau đó dùng sức vung lên.
“Ong”
Một đạo khí trong nháy mắt xuất hiện rồi sau đó chém tới hai gã hoàng cấp võ tướng Ô Hoàn.
Hai gã hoàng cấp võ tướng Ô Hoàn nhìn thấy vậy thân thể đồng thời bị dọa run lên.
Nhưng mà động tác tránh né của bọn họ cũng xuất hiện trong nháy mắt.
“Này ưu, này này, bì lạp”
Âm thanh mấy trăm mảnh thân thể bị cắt tức khắc vang lên.
Động tác né tránh của bọn họ cũng xem là nhanh.... nhưng với thí thần thương mà nói là quá chậm.
“Thình thịch, thở dài, thình thịch”
Thi thể bị cắt thành hai đoạn, từng mảnh từng mảnh ngã trên mặt đất, bên trong đó còn có thi thể hai gã hoàng cấp võ tướng Ô Hoàn.
“Chạy a!” Một tiếng thét chói tai từ trong miệng một binh lính Ô Hoàn truyền ra.