Âm thanh thét chói tai tựa như một kíp nổ bật lửa trong nháy mắt khơi dậy nỗi sợ hãi trong lòng binh lính Ô Hoàn trên tường thành.
“Xoạt…xoạt”
Trên tường thành, nhóm binh lính Ô Hoàn trong nháy mắt từ bỏ chống cự vô cùng hoang mang mad đi xuống tường thành.
Nhưng mà có thể thành công đi xuống chỉ có một bộ phận binh lính trên tường thành, còn lại đều bị quân đoàn Luân Hồi giết chết.
Những binh lính Ô Hoàn thành công chạy xuống tường thành đều nhằm phía cửa thành thứ hai bỏ chạy.
Bọn họ muốn rời đi nơi này, rời xa tinh binh chiến lực khủng bố, tránh xa võ tướng Đại Hán khiến bọn họ rùng mình, tránh xa …. Diệp Thần.
“Hỗn đản! Mở cửa! Mở cửa a!”
“Mở cửa! Con mẹ nó, lão tử muốn đi vào!”
“Cầu xin các ngươi, mở cửa cho chúng ta a.....”
Bọn họ dùng sức đấm vào cửa thành, một bên đấm vào cửa thành một bên lên tiếng kêu gọi.
Thậm chí có gào khóc cầu mong đồng bào của bọn họ mở cửa.
Hoảng sợ, sợ hãi, khát vọng sống chính là suy nghĩ của bọn họ giờ phút này.
Nhưng mà cửa thành đạo tường thành thứ hai mặc cho bọn họ kêu gọi như thế nào, cầu cứu như thế nào chính là không mở.
Lúc này quân đoàn Luân Hồi cấp tốc hướng tới hội tụ bên người Diệp Thần.
Diệp Thần nhìn thoáng qua đạo tường thành thứ hai tay phải Thần thương ngay sau đó giơ lên cao giọng quát.
“Bạch Hổ chiến trận!”
“Sát! Sát! Sát!”
Tiếng hét hò vang đến trời cao ngay sau đó vang lên.
Vừa rồi càng nồng liệt thì bây giờ sát khí càng cuồng bạo trong nháy mắt xuất hiện rồi sau đó thẳng nghịch thiên tế.
Giây tiếp theo Bạch Hổ thật lớn cao tới trăm mét lại lần nữa xuất hiện.
“Rống!”
Tiếng gầm gừ rung trời ngay sau đó vang lên.
“......”
Âm thanh khí lạnh khuấy động ở trên đạo tường thành thứ hai xuất hiện.
Binh sĩ Ô Hoàn nơi đó cả tướng lĩnh Ô Hoàn nơi đó, một đám không tự chủ được rùng mình lên.
Bọn họ sợ hãi… bọn họ sợ sẽ giống như những người đó trên đạo tường thành thứ nhất bị Diệp Thần còn có quân đoàn Luân Hồi chém giết.
Lúc này Bạch Hổ kia hai chỉ mắt bạo ngược vô tình liếc mắt nhìn tướng lĩnh và tướng sĩ Ô Hoàn trên đạo tường thành thứ hai một cái rồi sau đó lập tức rơi xuống đất, đem Diệp Thần còn có quân đoàn Luân Hồi bao phủ trong đó.
“Nó...... Nó đáp xuống đất!”
“Nó muốn công kích chúng ta!”
“Tướng quân làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
......
Binh lính trên đạo tường thành thứ hai đồng thời run lên rồi sau đó tiêm thanh hô.
“Công kích, công kích! Mau! Bắn tên!” Một tướng lãnh Ô Hoàn “Rầm” một tiếng miệng nuốt nước miếng rồi sau đó lên tiếng quát.
Nhưng mà đúng lúc này, Bạch Hổ đột nhiên thả người nhảy xuống rồi sau đó hóa thành một đạo lưu quang lao thẳng tới cửa thành của đạo tường thành thứ hai.
“Oanh!”
Cửa thành trong nháy mắt bạo liệt thành trần trụi.
Cửa thành phía trước bị đổ, nhóm binh lính Ô Hoàn muốn tiến vào đạo tường thành thứ hai cũng trong nháy mắt bị biến thành một vũng máu.
Nhóm binh lính Ô Hoàn muốn công kích lại không tự chủ được rùng mình một cái.
Giống như cảnh tượng ở tường thành thứ nhất, tường thành thứ hai cũng một kích bị phá hủy.
Bọn họ nhớ tới cảnh tượng lúc Bạch Hổ lập tức nhảy lên tường thành.
“Sát!” Diệp Thần bạo thanh quát, tay phải Thí Thần Thương không lưu tình chút nào chém ra.
“Ong”
Khí công xuất hiện trong nháy mắt sát mấy trăm người.
Quân đoàn Luân Hồi cũng tại đây một khắc lại đường mở ra vô tình chém giết.
Mà sau khi Diệp Thần công kích giết một mảnh người lại lập tức nhằm phía tướng lãnh Ô Hoàn trên tường thành chỉ sau mấy cái hô hấp một thương chém giết bọn họ.
Bọn họ uy hiếp binh lính quân đoàn Luân Hồi Diệp Thần tự nhiên không thể mặc kệ bọn chúng muốn làm gì thì làm
“Vèo, phốc vị”
Binh sĩ Ô Hoàn không ngừng bị quân đoàn Luân Hồi chém giết ở trên tường thành thi thể bắt chồng chất máu bắt đầu chảy xuôi khắp nơi.
Âm thanh thảm gào, tiếng thét chói tai và âm thanh xin tha mạng cũng vang lên từng tiếng từng tiếng.
Nhưng mà đáp lại bọn họ chính là công kích vô tình của quân đoàn Luân Hồi.
Diệp Thần vũ lực siêu tuyệt, quân đoàn Luân Hồi chiến lực kinh thiên càng có Bạch Hổ chiến trận thì binh sĩ Ô Hoàn nào có thể ngăn cản.
“Ta đầu hàng! Ta đầu hàng a! Đừng giết ta! Cầu xin các ngươi.. đừng giết ta!”
“Vù.”
“Các ngươi trực tiếp đi đánh Vương đình a!”
“Roẹt”
Nhóm binh lính Ô Hoàn dùng hết các loại phương pháp để giữ lại mạng sống nhưng đều không ngoại lệ đều bị giết chết.
Bởi vì Diệp Thần hạ lệnh không giữ lại người sống.
Cho nên quân đoàn Luân Hồi toàn lực chấp hành cũng không cho cơ hội cầu tha.
Hơn nữa giết sạch binh sĩ Ô Hoàn trên tường thành cũng là vì đại quân Luân Hồi phía sau có thể lên đường an toàn hơn.
Cửa thành dễ phá nhưng trên tường thành còn có binh sĩ Ô Hoàn.
Không chém tận giết tuyệt bọn họ quân Luân Hồi sẽ gặp nguy hiểm.
Tường thành phòng hộ ngoài xa cùng tường thành sát vương tộc Ô Hoàn là hai loại khái niệm.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản Diệp Thần hạ lệnh không lưu lại người sống.
Khi binh sĩ và tướng lãnh Ô Hoàn trên đạo tường thành thứ hai bị giết đủ số, Diệp Thần nhìn về phía đạo tường thành thứ ba rồi sau đó mở miệng nói
“Bạch Hổ chiến trận!”
“Sát!Sát! Sát!”
Sau tiếng hò hét rung trời Bạch Hổ lại xuất hiện rồi sau đó hóa thành một đạo lưu quang nhằm về phía đạo tường thành thứ ba
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Một đạo lại một đạo tường thành bị Diệp Thần công phá, binh sĩ Ô Hoàn trên tường thành đều bị chém chết.
Ba đạo, bốn đạo, thẳng đến mười đạo tường thành bị Diệp Thần công phá, hắn cùng quân đoàn Luân Hồi xuất hiện ở bên trong Vương đình Ô Hoàn.
“Đinh, chúc mừng quân đoàn Luân Hồi lĩnh ngộ kỹ năng quân đoàn, động như lôi đình.”
Âm thanh hệ thống nhắc nhở ngay lúc Diệp Thần chính thức bước vào vương đình Ô Hoàn vang lên.
Nghe được âm thanh hệ thống nhắc nhở Diệp Thần tất nhiên vui vẻ.
Rốt cuộc hoàn toàn lĩnh ngộ......
Quân đoàn Luân Hồi ( duy nhất ): đặc chủng quân
Cấp bậc:S
Nhân số: Một vạn
Quân đoàn chiến trận: Bạch Hổ chiến trận ( bẩm sinh)
Kỹ năng quân đoàn: Kỳ tật như phong, kỳ từ như lâm, xâm lược như hoả, bất động như san, nan tri như âm, động như lôi chấn.
Nghĩ đến đây Diệp Thần nhìn về phía trước.
Nơi đó binh sĩ Ô Hoàn đứng rậm rạp.
Bọn họ đang dùng đôi mắt hoảng sợ nhìn Diệp Thần còn có quân đoàn Luân Hồi đang đi tới.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới quân đoàn còn có thể biến hóa thành Bạch Hổ giết người, càng không nghĩ tới Đại Hán đế quốc sẽ có võ tướng mạnh mẽ biến thái như vậy tinh binh mạnh mẽ như vậy.
Nơi này là Vương đình Ô Hoàn, trên mỗi tòa tường thành đều có hai gã võ tướng Ô Hoàn và năm vạn binh sĩ Ô Hoàn trấn thủ.
Nhưng lực lượng vệ thủ cường đại như vậy lại bị giết máu chảy thành sông, thảm gào không dứt.
Mà đối phương chỉ có một người võ tướng và một vạn binh lính!
“Ngươi là ai! Vì sao phải tấn công ta tộc Ô Hoàn ta!” Một tiếng hô nặng nề vào lúc này vang lên.
Thanh âm chợt vừa nghe thực phẫn nộ nhưng thực áp lực nhưng trong đó ẩn chứa kinh hoảng, sợ hãi không che giấu được.
Diệp Thần theo tiếng nhìn lại nhíu hai mắt rồi sau đó mở miệng quát: “Đại Hán đế quốc, bình bắc tướng quân … Diệp Thần!”
“Xôn xao!”
Diệp Thần nói vừa dứt nhóm binh lính Ô Hoàn trong nháy mắt ồ lên.
“Thật sự...... Thật là tướng quân đế quốc Đại Hán...
“Chúng ta không nên tham dự phản loạn...... Cái này hảo, hoàng đế Đại Hán phái mãnh tướng tuyệt thế lại đây còn giết lên Vương đình......”
“Làm sao bây giờ…ta… ta không muốn chết a nếu hắn lại biến thành Bạch Hổ… chúng ta đây...... nhóm chúng ta đều phải chết a..........”