Một trăm tên tướng lĩnh Ô Hoàn đồng thời nhảy lên rồi sau đó dẫm lấy bả vai binh lính vọt tới trước trận chiến.
“Sát! Sát! Sát!”
Binh sĩ Ô Hoàn nhìn cảnh này sĩ khí trong nhát mắt tăng vọt hưng phấn kêu gào.
Bọn họ xem ra Diệp Thần này không phải là người thông minh gì, đây chính là tìm chết.
Mẹ nó, hảo cẩu còn không chịu nổi bầy sói dù ngươi chính là ngưu bức lại lợi hại nhưng có thể đánh thắng một trăm vị võ tướng?
Hiển nhiên không có khả năng!
Cho nên nhóm binh sĩ Ô Hoàn một đám hưng phấn rống to lên.
Chỉ cần tướng quân của bọn họ có thể cùng Diệp Thần chém giết ngang nhau thậm chí bắt sống Diệp Thần….
Thì Bạch Hổ khủng bố kia liền không có khả năng tái xuất hiện.
Mà bọn họ cũng có dũng khí đối kháng với quân đoàn Luân Hồi sức mạnh cường hãn.
Bọn họ sợ hãi Diệp Thần bởi vì người này quá mạnh quá bá đạo quá hung tàn.
Nhưng bọn họ càng sợ hãi Bạch Hổ.
Nhưng chỉ cần giết Diệp Thần hoặc là bắt được hắn, nỗi sợ hãi Bạch Hổ cũng sẽ không xuất hiện.
Diệp Thần nhìn một trăm vị tướng lãnh Ô Hoàn vọt tới phía trước lạnh lùng cười rồi sau đó mở miệng quát: “Đều chết cho lão tử!”
Diệp Thần nói xong chân phải đột nhiên bước một bước.
“Khách” một tiếng vang lớn ngay sau đó vang lên.
Mặt đất được làm từ đá nham thạch chắc chắn trong nháy mắt bị tạc nứt một mảnh, mà lúc này một mình Diệp Thần cấp tốc hướng tới toàn bộ tướng lãnh Ô Hoàn.
“Sát!”
“Sát!”
Từng tiếng rống giận trong nháy mắt từ trong miệng nhóm tướng lãnh Ô Hoàn truyền ra.
Giờ khắc này bọn họ không hẹn mà cùng huy khởi binh khí trong tay hung hăng bổ tới Diệp Thần.
“vút vút”
Âm thanh không khí bị xé rách ngay sau đó vang lên.
Một trăm khí luyện bẩm sinh tạo thành lực công khích trong nháy mắt cắt về phía Diệp Thần.
Diệp Thần khinh thường bĩu môi chẳng những không thèm thay đổi phương hướng mà động tác tránh né cũng lười làm.
Nhìn Diệp Thần tự đại đến mức này các tướng lĩnh Ô Hoàn một đám càn rỡ cười to.
“Ha ha ha, bắc bình tướng quân ngu xuẩn! Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
“Bình bắc tướng quân có giỏi thì đừng trốn!”
“Ha ha ha, chết đi, chết đi!”
............
Các tướng lĩnh Ô Hoàn hưng phấn thì nhóm binh lính Ô Hoàn cũng hưng phấn.
Xem qua chưa từng thấy ai ngu ngốc như vậy, lưỡi đao khí là cô động của 100 chân khí bẩm sinh tụ hợp thế nhưng lại có người dám đối kháng này không phải tìm chết sao.
Nhưng mà tâm tình Diệp Thần không thay đổi chút nào, quân đoàn Luân Hồi cũng không có bởi vì cái này mà kinh hô lo sợ gì.
“Chết! Chết! Mau chết!” Khâu Lực Cư nhìn đến đỉnh khí thật sự mạnh tức khắc hai mắt tỏa sáng nói.
Đúng lúc này Diệp Thần tay trái đột nhiên làm ra động tác chụp ruồi bọ, chính là như vậy tùy tay phủi một cái.
“Oa, oa, oa”
Liên tiếp âm thanh trầm ngay sau đó vang lên.
Chỉ thấy lưỡi đao khí kinh người kia sau khi tiếp xúc đến tay trái của Diệp Thần trong khoảnh khắc di tán rồi sau đó hóa thành một đoàn khí biến mất vô ảnh vô tung.
“Xôn xao”
Vẻ mặt hưng phấn của bọn lính Ô Hoàn đồng loạt ngẩn ngơ rồi sau đó lộ ra biểu tình khó có thể tin.
“Sao có thể! Sao có thể! Hắn...... Hắn như thế nào...... Như thế nào có thể tùy tay một chụp liền chụp khí công của lão tử?”
“Tay hắn không bị thương! Làm sao có thể! Ta không tin!”
“Vì cái gì hắn sao lại có thể mạnh như vậy… ta chính là đế cấp võ tướng! Đế cấp võ tướng! Ta không tin!”
Các tướng lĩnh Ô Hoàn nhìn đến kết quả này thân thể đồng thời run lên rồi sau đó kinh thanh hô.
“Không có khả năng…. Sao có thể! Do dù là thánh cấp võ tướng… cũng không có khả năng làm lơ bẩm sinh khí công thật......” Khâu Lực Cư trừng lớn hai mắt kêu to lên.
Lúc này, Diệp Thần đã đến gần tướng lãnh Ô Hoàn hai mắt đột nhiên trợn lên rồi sau đó bạo thanh quát:
“Chết cho lão tử!”
Diệp Thần kêu xong tay phải mạnh mẽ vung lên Thí Thần Thương.
“Ha ha ha.”
Âm thanh không khí kịch liệt nổ đùng trong nháy mắt vang lên
Giây tiếp theo một đạo khí lực thon dài trong nháy mắt từ mũi thương của Thần thương bay ra rồi sau đó hướng về phía trước nơi một trăm vị võ tướng Ô Hoàn kia.
“Không tốt! Mau tránh!” Một võ tướng Ô Hoàn hai mắt đột nhiên co rút rồi sau đó trần thanh kêu lên nhưng mà quá chậm.
Diệp Thần chém ra khí đao với tốc độ cực nhanh trong khoảnh khắc liền đi tới bên người nhóm võ tướng Ô Hoàn.
“Xoạt, này lạp, bì lạp” âm thanh gần trăm mảnh thân thể bị nứt trong nháy mắt vang lên.
“Phốc… Phốc…” mấy chục âm thanh truyền đến, chỉ thấy hơn ba mươi thủ cấp trong khoảnh khắc bay lên không trung.
Hơn ba mươi cột máu xuất hiện ngay sau đó phun rào.
“Bịch…bịch…” âm thanh nhiều nửa thân thể bị ném tới trên mặt đất.
Mà tại chỗ chỉ còn lại có hai gã võ tướng Ô Hoàn vô cùng dại ra.
Bọn họ trên mặt toàn là khiếp sợ đôi mắt tràn ngập nồng đậm không tin.
Bị Diệp Thần chém giết đều là võ tướng Ô Hoàn, tên kém cỏi nhất là hoàng cấp võ tướng trong cơ thể cũng có chân khí bẩm sinh, chính là như vậy nhưng vẫn là bị Diệp Thần một chiêu chém chết gần ba mươi người.
“Như thế nào...... Tại sao lại như vậy......” Một tướng lãnh Ô Hoàn đồng tử co rụt lại rồi sau đó run giọng hô.
“Ta...... Ta không tin......” Mặt khác một tướng lãnh Ô Hoàn “rầm!” một tiếng nuốt nước miếng rồi sau đó kinh thanh hô.
Đúng lúc này chân phải Diệp Thần lại lần nữa “Khách” một tiếng vang lớn trong nháy mắt nhằm phía hai vị võ tướng Ô Hoàn còn lại.
Tay phải Thần thương không lưu tình chút nào chém ra.
Hai gã võ tướng Ô Hoàn còn lại đồng thời hoàn hồn rồi sau đó kinh hãi vội vàng thả người tránh né.
Nhưng mà đúng lúc này đầu thương Thí Thần Thương đột nhiên hóa thành một trăm mũi nhọn đưa thân thể bọn họ phong bế.
“Oa vị, oa vị, vèo”
Liên tiếp âm thanh thân thể bị xuyên thấu trong nháy mắt vang lên.
Chỉ thấy hai gã võ tướng Ô Hoàn không một lệ ngoại thân thể đều bị đăm ra mấy chục cái lỗ thủng thô to.
“Thấu, khách”
Hai tiếng truyền đến thân thể hai gã võ tướng Ô Hoàn đã bị cắm phá đột nhiên bạo liệt nổ thành vô số khối.
Khối thịt hỗn loạn ngoài xương cốt còn có nội tạng trong khoảnh khắc khiến một loạt binh sĩ Ô Hoàn phía trước khiếp sợ.
Diệp Thần một thân một thương bất khuất bĩu môi rồi sau đó hai mắt lạnh băng nhìn về phía bọn lính Ô Hoàn phía sau Khâu Lực Cư.
“Đạp đạp giai.”
Bọn lính Ô Hoàn lúc này không hẹn mà cùng lùi lại mấy bước, bọn họ bị Diệp Thần dọa tới rồi…họ không muốn tên ác thần kia nhìn thấy mình.
Căn bản bọn họ xem ra Diệp Thần là chết chắc chắn tệ nhất cũng sẽ bị bắt sống.
Nhưng kết quả hoàn toàn tương phản.
Diệp Thần chẳng những không có việc gì còn mạnh mẽ giết chết võ tướng Ô Hoàn.
Bọn lính Ô Hoàn chưa từng gặp qua người mạnh như vậy nên không hề nghĩ ngợi quá nhiều.
Nhưng hôm nay Diệp Thần bá đạo không thể nghi ngờ nói cho bọn họ một điều.
Mạnh mẽ, bá đạo, không thể địch nổi như thế này thật không phải truyền thuyết, bọn họ hôm nay liền tận mắt nhìn thấy một vị như vậy.
“Thình thịch” một tiếng truyền đến.
Trước cửa Vương đình Ô Hoàn, Khâu Lực Cư ngồi xuống trên mặt đất.
Trên mặt gã đầy khủng hoảng.
Hắn không thể tin được Diệp Thần chẳng những không có việc gì còn trực tiếp giết thủ hạ của hắn.
Mà hiện tại, ánh mắt Diệp Thần nhìn qua nơi gã là gã sợ hãi… sợ bị Diệp Thần giết chết….. không muốn chết.