Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 228: Hấp hối giãy giụa

Chương 228: Hấp hối giãy giụa

Liền ở thời điểm Khâu Lực Cư khủng hoảng sợ hãi, tiếng gọi rung trời ầm ĩ trong nháy mắt vang lên.

“Chủ công vạn thắng! Vạn thắng! Vạn thắng!

Quân đoàn Luân Hồi lúc này đồng thời giơ cương thương trong tay lên hưng phấn lên tiếng cuồng hô.

Diệp Thần là chủ công bọn họ, mạnh mẽ, bá đạo vô địch lamf bọn họ một đám hưng phấn trong lòng tự hào!

Binh lính quân đoàn Luân Hồi một thân rực máu cũng tại đây một khắc sôi trào lên.

Vốn là sĩ khí đang cao bây giờ lại tăng không dừng dược.

Khâu Lực Cư tự nhiên nghe được quân đoàn Luân Hồi kêu gọi nhưng gã lại không chút nào hưng phấn có chỉ sợ hãi.

Gã cắn chặt răng rồi sau đó đứng dậy nhìn về phía Diệp Thần rống lớn nói.

“Bình bắc tướng quân! Ta đầu hàng! Tộc Ô Hoàn ta toàn bộ thần phục với ngươi!”

Trong âm thanh của Khâu Lực Cư tràn ngập bất đắc dĩ.

Bởi tộc Ô Hoàn còn trăm vạn binh sĩ đều ở chỗ này mà gã là làm trò trước mặt binh lính hô lên đầu hàng.

Từ này về sau mặt mũi của gã đã mất hết, chức Thiền Vu này cũng không thể tiếp tục ngồi, về sau lại còn muốn dựa theo sắc mặt Diệp Thần hành sự.

Khâu Lực Cư không cam lòng nhưng chính là không thể không đầu hàng bởi vì gã không muốn chết.

Diệp Thần một mình đấu một trăm võ tướng mà toàn bộ đều bị giết chết, bản thân lại không bị thương còn có thể triệu hoán Bạch Hổ gã căn bản không có dũng khí đối kháng.

Chẳng sợ nơi này còn có trăm vạn binh lính Ô Hoàn gã cũng không nhấc nổi chút dũng khí nào.

Bởi vì trăm vạn binh sĩ Ô Hoàn này nhìn như số lượng rất nhiều lại không hề có sĩ khí.

Hơn nữa một đám lại khủng hoảng còn sao cầm nổi binh khí đối kháng Diệp Thần.

Cho nên gã lựa chọn đầu hàng hơn nữa là đầu hàng trước Diệp Thần mà không phải đầu hàng Lưu Hoành.

Bởi vì Diệp Thần trước đó nói qua hắn là phụng mệnh tới nơi này làm thịt Khâu Lực Cư.

Khâu Lực Cư tự nhiên sẽ không nói đầu hàng Lưu Hoành.

Gã xem ra là người đều có tâm tư mà Diệp Thần cũng không ngoại lệ chẳng những có tâm tư còn có dã tâm.

Bởi vì Diệp Thần cường đại không thể địch nổi càng có một đám thủ hạ chiến lực kinh thiên không thể không có dã tâm.

Mà tộc Ô Hoàn còn có trăm vạn binh lính rất hữu dụng Diệp Thần nhất định sẽ tiếp nhận đầu hàng.

Cứ như vậy thực lực Diệp Thần sẽ cấp tốc tăng lên, về sau hắn muốn đánh nơi nào cứ dùng binh Ô Hoàn là được.

Diệp Thần nghe đến đó liếc mắt nhìn Khâu Lực Cư một cái rồi sau đó khinh thường bĩu môi, mở miệng nói: “Ta cự tuyệt!”

Khâu Lực Cư nghe được tức khắc ngẩn ngơ rồi sau đó kinh thanh hô: “Ngươi...... Ngươi sao có thể cự tuyệt!”

Vẻ mặt gã khó có thể tin mặc cho gã nghĩ như thế nào chính là không nghĩ tới Diệp Thần lại thật cự tuyệt đầu hàng.

“Ta vì cái gì không thể cự tuyệt? Bệ hạ có chỉ hạ lệnh ta bình định mà theo khẩu lệnh của bệ hạ là phải giết người, ngươi cho rằng ngươi còn có thể mạng sống?” Diệp Thần lông mày giương lên rồi sau đó mở miệng nói.

Khâu Lực Cư nghe đến đó sắc mặt tức khắc biến đổi rồi sau đó chỉ vào Diệp Thần rít gào nói:

“Ta là Ô Hoàn Thiền Vu nơi này còn có trăm vạn dũng sĩ Ô Hoàn, ngươi thế mà lại không cần!”

Khâu Lực Cư lời nói mang theo bẫy rập Diệp Thần sao có thể nghe không hiểu gã là muốn dụ dỗ hắn cùng trăm vạn binh lính Ô Hoàn giãy giụa cuối cùng

Nghĩ đến đây Diệp Thần lông mày giương lên rồi sau đó mở miệng quát:

“Một đám phế vật còn muốn ta dùng gì?”

Ở trong mắt Diệp Thần đám đó đều là người phải chết, giết có thể đổi lấy khen thưởng của nhiệm vụ .

Thu nhận ngược lại phải phân ra binh lực trông coi mất nhiều hơn được.

Bởi vì không lâu sau này khăn vàng chi loạn liền sẽ bùng nổ nếu phải chia quân trông coi trăm vạn binh Ô Hoàn thì hành vi thuần túy trở thành vô nghĩa.

“Xôn xao”

Nhóm binh lính Ô Hoàn nghe đến đó trong nháy mắt ồ lên.

Diệp Thần cự tuyệt Khâu Lực Cư đầu hàng còn so sánh bọn họ với phế vật nên không tiếp nhận thì bọn họ sao còn có thể an tĩnh.

“Như thế nào...... Tại sao lại như vậy......” một binh sĩ Ô Hoàn vẻ mặt không tin kêu nói.

Hắn không nghĩ tới thời điểm đầu hàng đều bị cự tuyệt.

“Hắn...... Hắn đây là muốn giết hết chúng ta......”

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta...... Ta không muốn chết a......”

Một đám nhóm binh lính Ô Hoàn hoảng sợ bàn luận.

Bọn họ khủng hoảng, sợ hãi và không muốn chết nhưng Diệp Thần nói rõ ràng chính là đều muốn mạng của bọn họ.

“Liều mạng! Liều mạng với bọn họ! Cho dù chết cũng phải kéo theo một người! Huống chi chúng ta có trăm vạn người cho dù hắn muốn chết cũng có thể mệt chết hắn!” Một binh lính Ô Hoàn đột nhiên vô cùng ức chế kêu lên.

“Đúng! Liều mạng với bọn họ! Chính là chết cũng đến cắn hạ trên người hắn một miếng thịt!”

“Không tiếp nhận đầu hàng còn muốn giết chúng ta, chúng ta cũng không phải bùn niết, chúng ta là dũng sĩ Ô Hoàn, giết hắn!”

Trong lòng bọn lính Ô Hoàn giờ khắc này rốt cuộc nổi lên phản kháng, đôi mắt trừng lên tàn nhẫn nhìn về phía Diệp Thần còn có quân đoàn Luân Hồi phía sau Diệp Thần.

Diệp Thần nhìn đến nơi này khóe miệng tức khắc nhếch lên.

Sao ? Các ngươi nếu là thật sự đầu hàng ta còn giết chứ nói gì giết xong còn được thưởng thì ngu gì không làm.

“Các dũng sĩ Ô Hoàn cầm lấy binh khí của các ngươi, giết cho lão tử! Giết đám người Hán này!” Một tiếng gầm lên đột nhiên truyền đến.

Lại là Khâu Lực Cư lên tiếng.

“Sát a!”

“Sát!”

Binh lính Ô Hoàn trong nháy mắt bị bậc lửa liều mạng trong lòng, một đám cầm lấy binh khí trong tay nhắm ngay Diệp Thần còn có quân đoàn Luân Hồi phía sau nhưng mà lại không người nào dám ra tay công kích đầu tiên.

Bởi vì Diệp Thần liền đứng giữa hai quân .

Sở dĩ binh lính Ô Hoàn cũng không dám mặt đối Diệp Thần là bởi vì hắn quá tàn bạo, quá mật hoành lại cường đại đến biến thái.

“Kêu.”

Quân đoàn Luân Hồi đồng loạt nghiêng cương thương nhắm ngay binh lính Ô Hoàn.

Cuồng bạo sát khí trong nháy mắt bốc lên.

Đúng lúc này hai tiếng hét lớn đột nhiên truyền tới.

“Chủ công! Triệu Vân tới!”

“Chủ công! Triệu Mãnh tới!”

“Ku ku ku”

Âm thanh bước nhanh ngay sau đó vang lên.

Rồi sau đó liền nhìn thấy Triệu Vân Triệu Mãnh từng người mang năm vạn binh sĩ Luân Hồi từ hai phương hướng trái phải vọt tới nơi này.

“Kia...... Đó là...... bọn họ...... Bọn họ trông lợi hại giống những người này......” Một binh lính Ô Hoàn đột nhiên sửng sốt rồi sau đó tiêm thanh hô.

“Này...... Này như thế nào đánh...... Ta...

Ta không muốn chết a......”

“Trường sinh thiên a, cứu cứu ta, cứu cứu ta a......”

Một mảnh lại một mảnh binh lính Ô Hoàn lúc Triệu Vân Triệu Mãnh đến nơi đây lại thấy rõ trên người binh lính Luân Hồi trang bị thì lập tức đã bị dọa hét lên.

Dũng khí liều mạng của bọn họ trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

Diệp Thần mang quân đoàn Luân Hồi, cùng binh lính Triệu Vân Triệu Mãnh trang bị như đúc.

Mà này cũng mang đến cho binh lính Ô Hoàn một loại ảo giác, binh lính Luân Hồi mới tới cùng với quân đoàn kia cùng là một cấp bậc chiến lực kinh thiên.

Trên thực tế cũng không phải như vậy nhưng việc này Diệp Thần sao có thể nói cho bọn họ.

Đứng ở trước cửa điện Vương đình Khâu Lực Cư khi thấy Triệu Vân Triệu Mãnh mang binh đi vào nơi này đã bị dọa không nhẹ.

Căn bản gã còn nghĩ thừa dịp toàn quân công đánh hảo nhân cơ hội đào tẩu.

Phải biết rằng Diệp Thần một người mang theo một vạn quân đoàn Luân Hồi giết binh lính Ô Hoàn khắp nơi.

Lần này lại thêm tới mười vạn tỷ lệ gã có thể chạy thoát liền giảm sao có thể không sợ hãi.

Tưởng tượng đến đây khuôn mặt Khâu Lực Cư vặn vẹo lên.

Gã không muốn chết, gã muốn sống.

Giây tiếp theo Khâu Lực Cư tức giận quát:

“Chỉ sợ cũng chết thì có cái gì phải sợ, đều lên cho lão tử bọn họ nhân số không nhiều như vậy, lên giết bọn họ! Tộc Ô Hoàn là mạnh nhất!”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch