Sau khi nghe lệnh của Diệp Thần, Triệu Mãnh tức khắc sửng sốt rồi đằng đằng tức giận “hừ” một tiếng.
Mệnh lệnh Diệp Thần rất rõ ràng là có người có chủ ý cướp chiến lợi phẩm sao y không giận cho được.
“Chủ công, mạt tướng nguyện ở đây đánh tan kẻ địch!” Triệu Mãnh vội vàng khom người nói.
“Đây là quân lệnh!” Diệp Thần trừng mắt liếc Triệu Mãnh một cái rồi sau đó mở miệng quát.
Triệu Mãnh há miệng thở dốc rồi lộ ra vẻ mặt oan khuất khom người đáp: “Dạ! Chủ công!”
Diệp Thần gật gật đầu sau đó mở miệng phân phó: “Nhanh chóng di chuyển, chớ có trì hoãn!”
Giờ này phút này các diễn biến lịch sử còn chưa xảy ra, Truyền Tống Trận sẽ không bị phong bế người chơi đương nhiên có thể dễ dàng đến gần Truyền Tống Trận.
Nhưng nếu có gì bất ngờ nhân số bọn kia quá đông, mặc dù Diệp Thần giờ phút này mang theo 10 vạn binh lính Luân Hồi cũng không có cách nào ngăn đám người chơi lại.
Bởi vì nơi này là vùng ngoại ô phạm vi rất lớn cho dù là dùng Bạch Hổ chiến trận cũng không thể trong một thời gian nhất định xử lí sạch hết. Cho nên Diệp Thần không thể để binh lính lại đây cùng các người chơi cứng đối cứng.
Nhưng chiến lợi phẩm bị cướp mất cũng phải điều hắn muốn.
Một là phải đóng kín bốn cửa thành Dương Nhạc huyện, hai là tìm huyện lệnh ra mặt đóng cửa Truyền Tống trận. Hai phương pháp này, với hiện tại khi Đại Hán đế quốc còn chưa vong thì không thể thực hiện được.
Diệp Thần dám mang binh đến trước thành Dương Nhạc, mặc kệ là lấy cớ gì lập tức sẽ bị gán tội phản nghịch.
Muốn đóng cửa Truyền Tống Trận nhìn tình hình hiện tại mà nói chỉ có thể xảy ra một loại tình huống đó chính là đánh hạ Dương Nhạc huyện.
Nói cách khác huyện lệnh Dương Nhạc chắc chắn sẽ không đóng cửa thành, cho dù chức quan của Diệp Thần lớn cũng không được.
Cho nên hắn tự mình cản phía sau, quyết định bảo Triệu Mãnh mang binh hộ tống chiến lợi phẩm về Luân Hồi thành.
“Dạ! Chủ công!” Triệu Mạnh nghe thế không dám tiếp tục do dự vội vàng khom người đáp rồi sau đó vội vàng rời đi chỉ huy binh lính Luân Hồi vận chuyển chiến lợi phẩm nhanh hơn.
Chiến lợi phẩm không giống như công pháp cũng không phải trang bị lại làm rất nhiều người đỏ mắt đến phát cuồng.
Bởi vì khi chúng đặt bên nhau chính là một núi vàng vô cùng to lớn, hơn nữa còn là một núi vàng to đặt công khai trước mặt công chúng.
Tuy nhiều người chơi ghê sợ Diệp Thần nhưng họ rất muốn nuốt núi vàng này.
Ích lợi động lòng người, tiền tài mê hoặc mắt người... đơn giản như vậy.
Không ai không đỏ mắt, không ai không ghen ghét.
Hơn nữa trên Kênh Thế Giới còn có đám người châm ngòi ồn ào các người chơi làm những dục vọng cực lớn bị khơi lên.
Số lượng lớn người chơi từ Tam Quốc Tân Thủ Khu vọt tới Dương Nhạc huyện. Mỗi người đều mơ mộng có thể cắn một miếng vào núi vàng của Diệp Thần. Không những chỉ cướp được một con chiến mã, mà có thể thu hoạch một ít tiền tài thì quá tốt.
Số tốt có thể cướp được một Cột Tử Kim quy đổi được trăm vạn tệ, đổi thành tín dụng điểm đó chính là một tỷ tròn !
Còn nếu bị giết đơn giản là hôn mê ba ngày, nếu xui xẻo thì biến thành thằng ngu.
Nhưng rất nhiều người đều cho rằng mặc dù là bị giết nhưng bọn họ cũng chỉ sẽ hôn mê ba ngày mà không phải biến thành thằng ngu.
Diệp Thần nhìn đám người chơi bắt đầu từ cửa thành lao ra, tay phải nhất chiêu Thí Thần Thương xuất hiện trong nháy mắt sau đó mở miệng quát: “Chuẩn bị.”
Luân Hồi quân đoàn đồng thời nghiêng người cầm cương, tay nắm thương, nhắm ngay các người chơi ở cửa thành.
Sát khí bạo ngược nháy mắt bốc lên.
Triệu Mãnh mang theo Luân Hồi quân về Luân Hồi thành nhưng mà số lượng chiến mã quá khổng lồ trong một chốc một lát căn bản chưa thể rời khỏi.
Nhìn đàn chiến mã mênh mông vô bờ kia, đám người chơi vọt ra ngoài thành, nháy mắt ồ lên.
“Bà nó! Là thật! Các ngươi xem những chiến mã đó số lượng thật lớn”
“Xe vàng bạc châu báu đâu? Cột Tử Kim đâu?”
“Ở giữa đàn ngựa! Ta thấy được, mẹ nó! Thật sự là có rất nhiều rương vàng, còn có cột tử kim! Thật cmn đã!” Một người chơi leo lên cây, đột ngột hét lên.
Hắn nói vừa rơi tuột xuống đất mà mắt của đám người chơi đều sáng lên cả rồi.
“A! Cướp được cột tử kim, chết cũng đáng!”
Hét lớn một tiếng truyền đến, các người chơi “Oanh” lập tức hướng tới đàn chiến mã phóng đi.
Người chơi ở cửa thành Dương Nhạc vọt tới như nước mà đám người chơi vừa mới tới cũng chạy ngay theo.
Mọi người đều có tâm lí đám đông mà người mỗi lúc một nhiều chỉ cần có một người đi đầu người khác tất nhiên sẽ đi theo.
Hiện tại đi vào người chơi ở Dương Nhạc huyện là trạng thái như vậy.
Truyền Tống Trận không ngừng sáng lên, người chơi không ngừng xuất hiện, sau đó gia nhập chạy đại quân như điên chạy đến đón đầu quân Luân Hồi.
Một vạn, mười vạn, trăm vạn, hai trăm vạn......
Số lượng người chơi tăng rất nhanh, lúc sau, ba cái cửa thành khác của Dương Nhạc huyện cũng xuất hiện người chơi chạy đến.
Bởi vì người chơi bên trong thành quá nhiều, một cái cửa thành không thể nào lưu thông nổi.
Họ không muốn chờ sợ kết quả chính là thứ tốt bị người nhanh chân đến trước lấy.
Diệp Thần nhìn người chơi càng ngày càng nhiều lao ra khỏi Dương Nhạc huyện, hai mắt nhíu lại hàn quang chợt lóe mà qua.
Thật đúng là cho rằng đây là trò chơi thì chết hay không cũng như nhau sao......
Hôm nay cho các ngươi xem, cái gì gọi là khủng bố, cái gì gọi là choáng ngợp.
Thí Thần Thương ( tàn ); chí bảo bẩm sinh, vì Bàn Cổ khai thiên sinh ra tổn hại, rơi xuống phàm trần, đã chữa trị 1%.
Sau khi sử dụng, linh hồn trói buộc, không thể thất lạc, không thể buôn bán, không thể trao đổi.
Đặc tính:
Đánh nát (đánh nát vũ khí phẩm cấp thấp hơn, phẩm cấp càng thấp, khả năng càng lớn).
Phệ hồn (hồn phách bị đánh giết cắn nuốt thực lực càng mạnh, tỷ lệ cắn nuốt càng thấp. )
Giờ này phút này, Thí Thần thương được Diệp Thần dùng để chém giết phát huy đặc tính phệ hồn như vậy người trong hiện thực tất nhiên cũng sẽ tử vong.
Mà đây cũng là nguyên nhân mà Diệp Thần chọn ở lại.
Không có cái chết uy hiếp thì bọn chúng sẽ không sợ.
Tất cả những thứ Diệp Thần hiện có đều là hắn tự mình nỗ lực lấy được, người khác có thể đỏ mắt ghen ghét nhưng không được cướp bóc!
Đối với Diệp Thần mà nói, đám người có mưu đồ với mình kết quả chỉ có một : giết!
Giết đến khi bọn họ sợ hãi! Giết đến khi bọn họ tuyệt vọng!
Người chơi như thủy triều vọt tới, càng ngày càng nhiều vây quanh quân Luân Hồi một vòng cách khoảng 2000 m, không hẹn mà dừng lại chính là không chịu đến gần quân Luân Hồi trong phạm vi dưới 2000m.
Bởi vì những người chơi này đều biết, Diệp Thần sử dụng Bạch Hổ chiến trận, một lần là giết mạnh một đám lớn, hơn nữa, phạm vi công kích là 2000m.
Cho nên không ai muốn tụ lại càng không muốn tiếp cận Luân Hồi quân đoàn trong phạm vi kia.
Chẳng qua nơi này quá nhiều người muốn không tụ lại cũng khó.
Hơn nữa số liệu bọn họ có cũng không chính xác, hai cây số đó là khoảng cách công kích của Bạch Hổ chiến trận trước kia.
Giờ này khắc này Bạch Hổ chiến trận có phạm vi công kích lớn nhất là tám cây số.
Nếu Diệp Thần giải trừ trạng thái phong ấn có thể tiến thẳng lên 10 vạn m.
Nhìn bộ dáng tự cho mình thông minh của các người chơi Diệp Thần lạnh lùng cười rồi sau đó mở miệng quát; “Xung phong!”
“Ầm ầm ầm”
Vạn mã lao nhanh, đại địa chấn động.
Diệp Thần một người một ngựa phi nhanh về phía trước, Luân Hồi quân đoàn phía sau nhanh chóng đi theo nháy mắt phát động xung phong.