“Diệp Thần tới! Mau!” – Tiếng hét hoảng sợ từ trong đám người vọng ra.
“Đừng sợ! Bắn chết hắn! Mau! Có mũi tên thì mau chóng ra tay, bắn chết hắn!”
“Đúng đúng, bắn tên! Mau bắn tên!”
“Sợ cái gì, chúng ta nhiều người! Mau phóng tên!”
“Bà nó, sao ngươi ngu thế, sao không bắn tên!”
Các người chơi đều đứng đó thúc giục nhưng người thực sự tham gia công kích không có một ai.
Bởi vì bọn họ đều biết, Diệp Thần có thể sử dùng Bạch Hổ chiến trận hơn nữa số lần dùng còn không ít nên không ai dám công kích, chỉ cần một lần công kích rất có thể đưa tới hậu quả là Diệp Thần điên cuồng trả thù.
Bạch Hổ chiến trận một lần giết một mảng lớn nếu lần đầu tiên không đánh tới bọn họ thì với lần công kích thứ hai còn có thể không tới sao.
Cho nên tuy những người chơi thúc giục ồn ào nhưng sau đó lại đều tránh đoạn đường hướng đến trước mặt Diệp Thần.
Diệp Thần đứng giữa bầu trời màu vàng kim nhìn những người chơi vội vàng tránh lui. Hắn lạnh lùng cười, hai chân đạp ngựa, thiên mã tiểu kim chuyển hướng trong nháy mắt rồi sau nhanh chóng phòng về phía đám người.
Sau thời gian thở mấy nhịp hắn đã tới bên trong đám người, Thí Thần Thương trong tay kích hoạt hình thức cuồng bạo.
“Sạt sạt sạt”
Các người chơi bị thiên mã tiểu kim cấp đâm bay không ngừng nháy mắt hộc máu mà chết, thi thể không ngừng bay ra 4 phía.
“Vèo, phộc, viu.”
“Phịch, phịch, bộp.”
Diệp Thần tay phải cầm Thí Thần Thương, mũi thương nhọn hoắc đâm ra chiêu thức đơn giản thô bạo, lại phát huy uy lực khiến người ta hoảng sợ.
Các người chơi ở trước mặt Diệp Thần giống như con kiến yếu đuối, bất luận là ai đều không thể chặn lại một chiêu của Diệp Thần.
Mà người chơi bị Diệp Thần công kích nháy mắt sau khi bị giết thân thể sẽ bị phân huỷ, mà trang bị trên người bọn họ cũng tại lúc này, hóa thành bụi đầy trời.
Máu tươi văng khắp nơi, thịt nát bay loạn, bên trong kèm theo máu đỏ xương trắng còn có lòng ruột tanh hôi dơ dáy.
Trong thời gian môt hơi thở, Diệp Thần một mình, trực tiếp giết chết mấy trăm người.
Mà số người bị kim sắc chiến mã đâm thẳng bay chết cũng phải hơn trăm người.
Những người chơi ở gần Diệp Thần đều run sợ trong lòng một đám điên cuồng muốn tránh xa hắn.
Nhưng ở đây nơi nơi đều là người muốn bỏ chạy chính là nằm mơ.
Hơn nữa tốc độ của thiên mã tiểu kim cực nhanh, ngay kể cả người chơi chạy trên bình địa rộng rãi cũng không thể thoát khỏi bước chân của Tiểu Kim.
“Mẹ ơi! Mau tránh ra! Tránh ra! Đừng chắn đường lão tử!”
“Mẹ nó, phía trước lão tử cũng là người, ngươi cho rằng lão tử không muốn chạy sao !”
“Ngươi mau mau, chạy nhanh rồi tránh ra!”
......
Diệp Thần đứng chắn trước đám người chơi họ hoảng sợ vô cùng hét to.
Bọn họ hoảng sợ, sợ hãi, muốn chạy trốn.
Bởi vì Thí Thần thương trên tay Diệp Thần có thể khiến những trang bị bọn họ vất vả kiếm được tan thành tro bụi, bọn họ chưa lấy được gì đã chịu tổn thất.
Nhưng mà bọn họ có phát hiện, giờ phút này Thí Thần thương có chút không đúng.
Vũ khí kia sau khi giết chết người chơi, thường thường sẽ ánh lên một luồng sáng tối màu có khi còn không ngừng sang phát sát.
Chỉ là bọn họ nhìn ra nhưng không hiểu luồng sáng 3 tia kia nghĩa là sao.
Bọn họ không biết nhưng Diệp Thần lại biết ... đây là đặc điểm khi đặc tính phệ hồn Thí Thần Thương được phát uy.
Mỗi một ánh sáng tối màu xuất hiện cũng có nghĩa một người bị Thí Thần thương đánh cho tàn hồn.
Bất luận chỉ là trò chơi hay là hiện thực đây cũng là chết triệt để.
Nhưng mà, Diệp Thần không vì cái chết của những người chơi này mà tâm hồn nổi lên sóng gió gì đó.
Tay phải cầm Thí Thần thương vẫn không lưu tình chút nào cướp đoạt tính mạng của các người chơi bên cạnh.
Dám đến nơi này phải hiểu bản thân sẽ chết.
Đối với kẻ địch Diệp Thần cũng không mềm lòng.
Mà lúc này, binh lính Luân Hồi đi theo cũng lẻn vào trong đám người, trong tay cầm thương đâm ra không lưu tình chút nào, cứ từng thương từng thương giết từng người một.
Lực lượng kỵ binh xung phong vốn không phải là thứ con người có thể ngăn cản, huống chi phía trước còn có Diệp Thần mở đường.
Tốc độ xung phong của Luân hồi quân đoàn không bị ảnh hưởng chút nào.
“Mau tránh ra! Tránh ra!”
“ Đm chết lão tử rồi!”
“Vèo, phốc.”
Các người chơi bắt đầu huy động binh khí trong tay, muốn chém những kẻ ngáng đường để chạy thoát.
Ở phía trước Diệp Thần, những người chơi không có cách nào rời đi trở nên điên cuồng, bị luân hồi quân đoàn giết không tính vì khi đó chết còn có thể sống lại.
Nhưng bị Diệp Thần giết thì trang bị cả người đều sẽ dập nát, trang bị tệ thì không sao chứ trang bị quá quý giá thì tiếc đứt ruột,
Diệp Thần nhìn những người chơi không ngừng tàn sát lẫn nhau lạnh lùng cười, Thí Thần thương trong tay vẫn tàn bạo chém xuống.
Từng tầng người chơi bị hạ gục trong nháy mắt, thân người bị xẻ thành vô số khối.
Máu tươi làm đỏ bờm của Thiên mã Tử kim, nhuộm đỏ trường bào của Diệp Thần.
“Ầm ầm ầm”
Chiến mã lao nhanh, binh khí gào thét.
Tiếng gào thảm, tiếng thét chói tai, tiếng mắng chửi không ngừng vang lên.
Quá một tuần trà sau, Diệp Thần mang theo quân xung phong đến bên ngoài cửa thành phía tây Dương Nhạc huyện tây, rồi sau đó chuyển hướng Tây Nam.
Nơi đó có vô số người chơi điên cuồng nhắm tới hướng Triệu Mãnh mang theo chiến lợi phẩm mà phóng đi.
Diệp Thần từ phía bắc về còn cố ý tránh đi vào mấy cái huyện thành,mà người chơi ở Dương Nhạc huyện quá nhiều, mặc dù hắn đã đi cách xa Dương Nhạc huyện nhưng vẫn bị phát hiện
Bằng không, Diệp Thần không cần nhiều thời gian đã có thể đi vào rừng Luân Hồi.
Nhìn đám người chơi điên cuồng mênh mông vô bờ, Diệp Thần lạnh lùng cười rồi sau đó giơ Thí Thần Thương lên mở miệng quát:
“Bạch Hổ chiến trận!”
“Sát! Sát! Sát!”
Luân hồi quân đoàn cùng hét lớn, sát khí trong khoảnh khắc xuất hiện rồi sau đó toả ra khắp không trung.
Trong chớp mắt, một cái đầu Bạch Hổ thật lớn xuất hiện trên không trung.
“Rầm!”
Tiếng gầm gừ động trời, nháy mắt vang vọng tứ phương.
Sát ý tàn bạo đến cực điểm trong giây lát bùng nổ từ trên người Bạch Hổ, càng ngày càng nặng, càng ngày càng mãnh liệt.
Khiến cả người phát lạnh, linh hồn đều bắt đầu run rẩy.
Bạch hổ vô cùng lớn cũng theo đó mà xuất hiện, sắc mặt các người chơi đồng loạt biến đổi không hẹn mà cùng co rúm lại.
Người có tên, cây có bóng... uy danh Bạch Hổ đã sớm truyền khắp thiên hạ, mọi người đều biết.
Không ai không sợ hãi.
Hôn mê thì còn đỡ nếu biến thành kẻ ngu thì chính là sống không bằng chết.
Nhưng núi vàng làm người ta đỏ mắt được bêu đi khắp nơi thì không ai không động tâm, không người không thèm muốn.
Cho nên rất nhiều người quyết định điên cuồng muốn tới nơi này đánh cuộc một phen.
Thành trở nên giàu có tứ hải, bại hôn mê ba ngày còn xui xẻo thì biến thành ngu ngốc.
Nhưng mà khi chân chính đối mặt với Bạch Hổ, bọn họ hoảng sợ phát hiện ra... thứ đó vẫn sợ hãi như vậy.
Trong lòng bọn họ đều không cho rằng mình sẽ xui xẻo nhưng chuyện tới trước mắt, đè nặng lên tim... vạn nhất thật sự xui xẻo vậy làm sao bây giờ?
“Bạch Hổ chiến trận! Là Bạch Hổ chiến trận! Diệp Thần dùng Bạch Hổ chiến trận!” Một tiếng kêu lo sợ từ trong đám người chơi đuổi theo Triệu Mãnh vang lên.
“Mẹ nó, cái chiêu đáng chết này sao lại không bị hạn chế!”
“Mẹ! Chạy nhanh lên! Bà ơi, bị Bạch Hổ chiến trận giết, không phải hôn mê ba ngày mà là biến thành ngu ngốc!”
“Không sao, Diệp Thần kia cách xa chúng ta, phạm vi một lần là 2000m vẫn còn có cơ hội mau đuổi theo đi, đoạt một cây cột tử kim thì cái gì cũng có!”