Diệp Thần nhìn Man Hoang Tê Ngưu vương xông tới lông mày giương lên, hữu thắng đột nhiên một bước mặt đất.
“Oa” một tiếng vang lớn truyền đến.
Mặt đất lập tức nứt ra lún xuống một cái hố sâu.
Cũng tại một khắc này Diệp Thần nháy mắt lao về phía Man Hoang Tê Ngưu chi vương.
“Oa”
Một tiếng kêu thảm thiết như tiếng em bé khóc đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy một quyền của Diệp Thần, giáng thẳng lên đầu Man Hoang Tê Ngưu chi vương.
Vua của loài bò tót hoang dã vốn còn ôm tư tưởng liều mạng xông lên nhưng chỉ trong phút chốc nó giương cặp mắt không tin nổi trên cái đầu bò ngửa ra sau văng lên không trung.
Diệp Thần thấy cảnh này khóe miệng hơi nhếch sau đó thả người nhảy lên nháy mắt xuất hiện ngay bên cạnh Man Hoang Tê Ngưu ở trên không.
Lúc con vật còn đang sững người Diệp Thần tàn nhẫn đạp một cước xuống nó.
“Bịch” một tiếng trầm vang truyền đến.
Man Hoang Tê Ngưu bị Diệp Thần đạp một phát ngay bụng thoáng chốc lại rơi ngã xuống đất.
“Ầm”
Thân hình to lớn của nó rơi xuống đào ra một cái hố sâu hoắm.
“Bịch”
Diệp Thần đáp đất ngay bên cạnh Man Hoang Tê Ngưu.
“Oa......” Man Hoang Tê Ngưu vương hai mắt đột nhiên mở to vội gầm lên một tiếng, tiếng gầm này đại biểu cho sự thần phục rồi sau đó xoay người, móng trước quỳ xuống đất cái đầu bò tót dán lên mặt đất.
Man Hoang Tê Ngưu vương rõ ràng lý trí hơn mấy con lâu la trong đàn nhiều, vừa đối đầu với Diệp Thần liền bị hạ đủ để thuyết minh nhân loại kia so với nó cường đại hơn nhiều, nó nào còn muốn đánh đấm gì nữa, không thần phục không phải chờ bị ngược sao, dù nó chỉ là động vật nhưng chưa ngốc đến mức đó.
“Di.........”
Những tiếng kêu thần phục theo sau con đầu đàn vang lên.
Diệp Thần cười nhạt.
Xây dựng trọng trangn kị binh đã nắm chắc một nửa.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần nhìn về phía Man Hoang Tê Ngưu chi vương mở miệng phân phó:
“Chờ ở đây, lát nữa ta sẽ dẫn người tới một nơi không có mệnh lệnh của ta thì không được lộn xộn, không được tùy tiện tấn công người khác.”
“Ưmmm” Man Hoang Tê Ngưu vương nghe thế, gật gật cái đầu bò tót rồi sau đó đứng dậy hướng về đàn bò tót truyền đến tiếng rít gào.
Diệp Thần cười cười sau đó quay người đi dạo một vòng quanh đảo nhỏ lại không phát hiện ra linh dược hay kiến trúc thần bí linh tinh tồn tại, tùy tay chiết một nhánh cây lập tức trở lại bờ cát.
Bước trên bãi cát Diệp Thần trực tiếp đi vào cánh cửa truyền tống, lần xuất hiện tiếp theo đã tới Phủ Thành Chủ thành Luân Hồi rồi.
“ Người đâu, gọi thợ làm thuyền tới đây.” Cảm giác choáng váng biến mất tầm mắt trở nên rõ ràng, Diệp Thần tùy ý nhìn về phía cửa lên tiếng phân phó.
“Vâng! Lĩnh chủ đại nhân!” Thị nữ nghe Diệp Thần phân phó vội vàng khom người đáp rồi chạy đi gọi thợ làm thuyền.
Không lâu sau người thợ thuyền vội vội vàng vàng chạy đến vừa vào cửa liền cúi người bái nói: “Tiểu nhân bái kiến lĩnh chủ đại nhân.”
Diệp Thần gật gật đầu đoạn giơ nhánh cây mình bẻ lên mở miệng hỏi: “Ngươi có biết đây là loại gỗ gì không?”
Thợ làm thuyền tiếp nhận nhánh cây sau, nhìn một lát ngay sau đó sững sờ tại chỗ rồi sau đó kinh hỉ vô cùng nói:
“Chúc mừng lĩnh chủ đại nhân, đây là Huyền thiết mộc ngàn năm, chẳng những là gỗ làm thuyền đỉnh cấp còn có thể dùng để rèn binh khí, dùng Huyền thiết mộc ngàn năm làm binh khí dĩ nhiên đẳng cấp sẽ tăng lên một bậc.”
“Ngươi còn biết cả việc này?” Diệp Thần khá ngạc nhiên hỏi lại người thợ.
“Bẩm lĩnh chủ đại nhân mười đời tiểu nhân đều là thợ làm thuyền, có sách tranh gia truyền về các chủng loại gỗ cây nên mới biết được việc này.” Thợ làm thuyền lễ phép đáp.
Diệp Thần nghe đến đó thì hai mắt sáng lên hỏi người thợ: “Trên sách tranh về các loại gỗ nhà ngươi có ghi lại như thế nào phát hiện ra loại gỗ này không?”
Diệp Thần dò hỏi như vậy dĩ nhiên là sau khi nghe được mấy chữ sách tranh gia truyền đã nghĩ tới một loại khả năng.
Đó chính là tổ tong của người thợ làm thuyền này rất có khả năng từng đến hòn đảo nhỏ kia thế nên muốn xác nhận một chút vị trí hòn đảo này.
Thợ làm thuyền có hơi khó hiểu nhưng cũng trả lời:
“Bẩm lĩnh chủ đại nhân, trên cuốn sách gia truyền ấy có viết một câu “ Từ Quảng Lăng đi về phía đông, ngày thứ năm đi trên biển đột ngột gặp mưa to gió lớn, thuyền bị đánh chìm, lúc tỉnh lại đã thấy ở trên hòn đảo nhỏ có loại cây gỗ ấy, xác nhận ba lần mới chắc đấy là Huyền thiết mộc ngàn năm, nhưng khi đi khỏi rồi trở lại tìm hòn đảo ấy thì không thấy nó đâu nữa.”
Diệp Thần nghe đến đây không khỏi cau mày.
Cái đảo nhỏ kia ở tít ở hải vực cổ Hán... Hơn nữa vị trí hẳn là không gần đảo Oa Quốc......
Thôn trang phụ thuộc có thể xây ở đó......
Diệp Thần ở đế quốc Đại Hán chỉ vừa nổi lên nhưung hắn lại muốn bố trí một phần lãnh thỗ ở hải ngoại mục đích thật ra rất đơn giản.
Cướp đoạt khí vận các quốc gia bên ngoài đế quốc Đại Hán để chuẩn bị phi thăng Hồng hoang.
Trước khi phi thăng cướp được càng nhiều khí vận, khí vận của hắn liền sẽ càng cường.
Sau khi phi thăng Hồng hoang, vô luận là bản thân Diệp Thần hay cử quốc của hắn càng dễ dàng đứng vững gót chân, càng dễ dàng quật khởi, sau đó ở Hồng hoang đánh hạ một mảnh thiên địa trở thành bá chủ Hồng hoang.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần nhìn về phía thợ làm thuyền cười ha hả nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng! Lĩnh chủ đại nhân, tiểu nhân cáo lui.” Thợ làm thuyền nghe đến đó ngay sau đó khom người bái biệt, nói xong liền rời khỏi đại sảnh.
Huyền thiết mộc ngàn năm có thể đóng thuyền, còn có thể dùng để rèn trang bị, tăng trang bị lên một cấp bậc... quả nhiên là nhặt được bảo bối mà......
Diệp Thần ở trên đảo nhỏ nhìn ngắm Huyền thiết mộc ngàn năm, trước cứ đóng thuyền cũng là để chuẩn bị cho tương lai.
Tỷ như ngày sau chinh chiến thiên hạ, không có chiến hạm tốt thì làm sao chiến đấu dưới nước cũng không thể cứ đứng trên bờ giương mắt nhìn địch được.
Sông dài biển rộng trong thế giới trò chơi hoàn toàn có thể so với thế giới hiện thực.
Hơn nữa Diệp Thần còn chuẩn bị đi tìm Bồng Lai, Phương Trượng, và Thắng Châu tam đảo không có nổi con thuyền chất lượng chạy ra giữa biển chẳng khác nào đi tìm chết.
Trên biển sóng to gió lớn còn chưa tính nếu tự nhiên nổi lên gió lốc thì chắc ăn là thuyền thật.
Chẳng qua Diệp Thần không nghĩ tới chính là Huyền thiết mộc ngàn năm chẳng những có thể tạo thuyền, còn có thể tăng trang bị lên một cấp mới.
Có điều cánh cổng truyền tống chỉ có thể duy trì một ngày còn phải rước Man Hoang Tê Ngưu trên đảo nhỏ đi không kịp lấy gỗ theo......
Hiện tại ngay cả bản vẽ chiến hạm cấp cao cũng chưa có cũng không cần thiết phải vội vàng, trước cứ xây thôn trang phụ thuộc ở đó chờ mở truyền tống trận xong rồi muốn quậy thế nào thì quậy.
Nghĩ đến đây Diệp Thần lông mày giương lên, sau đó nhìn về phía thị nữ đứng ở cửa lên tiếng phân phó: “Gọi phó thành chủ đến đây.”
“Vâng! Lĩnh chủ đại nhân!” Thị nữ vội khom người đáp bước nhanh đi tìm Triệu Hằng.
Diệp Thần đợi không bao lâu Triệu Hằng đã tới phủ Thành Chủ rồi.
“Ti chức bái kiến chủ công!” Triệu Hằng vừa vào cửa liền nhìn thấy cánh cổng truyền tống sửng sốt một lát sau mới nhớ bái kiến chủ công của mình.
Diệp Thần chứng kiến biểu cảm không thốt nên lời của Triệu Hằng thì không khỏi phì cười nói với ông: “Ta chuẩn bị xây dựng một thôn trang trên một hòn đảo nhỏ, đi tìm năm trăm hộ nguyện ý đến cư trú trăm họ trên hòn đảo ấy điều thêm một vạn binh lính đến đó tập hợp.”