“Chủ công xây thôn trang phụ thuộc trên đảo nhỏ ấy để làm gì ạ?” Triệu Hằng ngạc nhiên hỏi lại.
“Ở đó có Huyền thiết mộc ngàn năm chính là nguyên liệu cực tốt để đóng thuyền, hơn nữa nó cũng sẽ trở thành một cái cầu nối cho Luân Hồi Thành, cầu nối viễn chinh phiên bang quốc gia.” Diệp Thần hơi cười đáp.
Triệu Hằng nghe vậy tức khắc ngẩn người một lát sau mới hoàn hồn sau đó trịnh trọng nói ra:
“Chủ công, ti chức nguyện ý theo lời chủ công đến thôn trang phụ thuộc đó trước!”
Triệu Hằng lúc này sao còn chưa rõ ý tưởng của Diệp Thần, chủ công đây là hạ xuống một nước cờ cho tương lai hơn nữa còn là nước cờ quan trọng nhất.
Ông là người đầu tiên cũng là người đi theo Diệp Thần lâu nhất, Triệu Hằng rất rõ ràng nội tình hiện tại ở Luân Hồi thành cũng biết rõ nhân tài ở Luân Hồi Thành trong tương lai sẽ càng ngày càng nhiều.
Muốn không bị giảm phân lượng thì phải đóng góp rất nhiều công lao.
Mà hiện tại ông đã biết Diệp Thần muốn xây một thôn xóm nhỏ trên hòn đảo kia vì chưa có chuẩn bị, Triệu Hằng tự nhiên trước tiên liền nghĩ tới đem chuyện này đặt lên vai mình.
Chỉ có như vậy, ông mới có thể cống hiến cho Diệp Thần nhiều hơn nữa sau này mới không bị tầng tầng lớp lớp nhân tài trong Luân Hồi thành đè đầu cưỡi cổ.
Diệp Thần thấy Triệu Hằng trịnh trọng thỉnh cầu thì có hơi sửng sốt sau đó gật đầu đáp ứng: “Cũng được, có ngươi đi ta càng yên tâm, như vậy hãy mang một ít thị nữ theo bên người đi. Bên kia điều kiện rất gian khổ, không cần ủy khuất chính mình.”
“Đa tạ chủ công quan tâm, bất quá ti chức là đi xây dựng thôn xóm phụ thuộc Luân Hồi Thành há có thể ham hưởng thụ.” Triệu Hằng tâm cảm thấy ấm áp khom người nói.
Diệp Thần bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ nói:
“Bên kia điều kiện quá mức gian khổ, ta không muốn ngươi qua đó rồi lại mệt nhọc quá độ mà đổ bệnh, có thị nữ chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho ngươi, ngươi cũng có thể rảnh rang đi làm việc, hơn nữa bây giờ Luân Hồi Thành sớm đã không còn là Luân Hồi Thôn trước kia, nếu có thể không chịu khổ thì không chịu khổ bằng không chủ công ta đây sao có thể an tâm?”
“Chủ công......” Triệu Hằng cảm động không thôi khom người bái nói chẳng qua lời nói đến miệng lại bởi vì quá mức cảm động mà nghẹn lại cổ họng.
Diệp Thần nhìn Triệu Hằng cảm động muốn rơi nước mắt chỉ hơi mỉm cười lại nói tiếp:
“Đi chọn ra năm trăm hộ bá tánh Luân Hồi, sau đó tìm Điển Vi, chọn ra một vạn binh lính Luân Hồi, cấp những binh lính đó trang bị cấp kim cương và vài nhu yếu phẩm khác, lương thực, củi gỗ, vật liệu đá ,... vật tư nguyên toàn bộ đều phải mang đủ.”
“Vâng! Chủ công!” Triệu Hằng thở ra một hơi thật dài rồi nhận lệnh bằng thái độ rất nghiêm túc nói xong liền rời khỏi đại sảnh chấp hành mệnh lệnh của Diệp Thần.
Diệp Thần lúc này nhìn về phía thị nữ đứng ở cửa mở miệng phân phó: “Đi mời quân sư đến đây.”
“Vâng! Lĩnh chủ đại nhân!” Thị nữ lập tức vâng lệnh rời đi tìm Quách Gia.
Một lát sau Quách Gia đến cùng Triệu Vân, vừa vào cửa hai người đồng thời khom người chào:
“Bái kiến chủ công!”
Diệp Thần gật gật đầu, quay sang hỏi Triệu Vân: “Tử Long, điều tra thế nào rồi?”
Diệp Thần trước đó có sai Triệu Vân đi đóng cửa Truyền tống trận, kiểm tra nghiêm ngặt người ra người vào thành bởi vì Thái Bình đạo đã đến Luân Hồi Thành , Diệp Thần đây cũng là vì phòng ngừa có gian tế
trà trộn vào trong thành của mình.
Hiện tại Triệu Vân đến đây rõ ràng là đã điều tra xong rồi.
Triệu Vân thấy Diệp Thần hỏi tới, vội vàng cung thân đáp: “Khởi bẩm chủ công, người thông qua Truyền tống trận tới Luân Hồi Thành đã điều tra xong, vẫn chưa phát hiện kẻ khả nghi.”
Diệp Thần lập tức thở phào, lại nói:
“Rất tốt, ngay trong hôm nay phái thêm nhân thủ đến Truyền tống trận, nghiêm tra tất cả những người đến thành chúng ta bằng Truyền tống trận. Nếu ai dám can đảm ầm ĩ hoặc là cự tuyệt điều tra, dám phản kháng cứ việc giết chết.”
Không tra ra được gian tế mà Thái Bình đạo tới là kết quả tốt nhất.
Nếu tra ra được rất có khả năng sẽ xuất hiện càng nhiều mà bá tánh Luân Hồi Thành bị Thái Bình đạo truyền bá mấy chuyện phù thủy này nọ đối với Diệp Thần mà nói đây không hẳn là chuyện tốt.
Uống nước bùa của Thái Bình vào rồi tất nhiên sẽ nói giúp Thái Bình, đến lúc đó nếu không giết cũng là xua đuổi Diệp Thần không định để mình rơi vào tình huống như vậy.
Bởi vì họ đều là trăm họ Luân Hồi. Dù tổn thất một người Diệp Thần cũng không muốn nhìn thấy.
“Vâng! Chủ công!” Triệu Vân gật đầu thật mạnh khom người đáp.
Diệp Thần hơi hơi mỉm cười rồi sau đó nhìn về phía Quách Gia mở miệng hỏi: “Phụng Hiếu, bố cáo đều dán rồi chứ?”
“Khởi bẩm chủ công, bố cáo tuyên bố lời Thái Bình đạo chính là yêu đạo đã dán khắp các đường cái hẻm nhỏ, bá tánh Luân Hồi giờ phút này đều đã biết được chỉ là phản ứng có chút kịch liệt, các bá tánh hiện tại đều không ngoại lệ, phàm là lên phố đều sẽ nhìn chằm chằm vào từng người lạ mắt ở thành .”
Quách Gia nghe Diệp Thần hỏi đến mình thì khom người đáp chẳng qua trong lời nói mang theo chút ít bất đắc dĩ.
Diệp Thần nghe đến đó không khỏi ngẩn người, khóe miệng hơi cong lên: “Không sao, đây là chuyện tốt, đám thương nhân đó không được tự nhiên cứ mặc chúng không được tự nhiên đi.”
Các bá tánh Luân Hồi Thành tôn kính Diệp Thần, kính yêu Diệp Thần, tín ngưỡng Diệp Thần đối với mệnh lệnh từ Diệp Thần không hề có mâu thuẫn.
Đúng là bởi vì nguyên nhân này, các bá tánh mới có thể tự phát đi nhìn chằm chằm người truyền tống vào thành.
Đối với Diệp Thần mà nói, bá tánh Luân Hồi như vậy mới là bá tánh làm Diệp Thần yên tâm nhất.
Quách Gia nghe được Diệp Thần nói hơi hơi ngạc nhiên rồi sau đó mở miệng hỏi: “Chủ công, vạn nhất mấy tên thương nhân đó không muốn đến Luân Hồi Thành nữa thì sao? Sinh ý Bách Hoa Tửu chẳng phải sẽ bị ảnh hưởng à?”
“Phụng Hiếu, thương nhân bọn chúng muốn trục lợi mà Bách Hoa Nhưỡng chẳng những có thể kiếm tiền hơn nữa lợi nhuận còn cực cao, mấy tên thương nhân đó không có khả năng từ bỏ khối thịt béo bở như vậy, chút khó chịu đó bọn họ chắc chắn sẽ không để trong lòng đâu.” Diệp Thần cười thoải mái nói.
Quách Gia không khỏi ngạc nhiên rồi sau đó tràn đầy cảm khái nói: “Nếu vậy gia có thể an tâm rồi như vậy Luân Hồi Thành cũng sẽ không chịu quá nhiều ảnh hưởng.”
Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu lại dặn dò thêm Quách Gia: “Phụng Hiếu, ngươi đi dán thêm một cái bố cáo, lát nữa sẽ có rất nhiều man thú tràn vào Luân Hồi Thành dặn dò bá tánh không được tùy tiện tới gần.”
“Man thú?” Quách Gia mở to mắt kinh ngạc hỏi lại: “Chủ công, theo như lời ngươi man thú chính là đi từ cánh cửa này ra?”
Thời điểm Triệu Vân và Quách Gia đi qua cánh cửa truyền tống liền thấy được, bất quá Diệp Thần ở hỏi chuyện bọn họ cũng không bằng tùy tiện mở miệng dò hỏi.
Hiện tại Diệp Thần nói ra man thú Quách Gia liền nghĩ tới cánh cửa truyền tống đầu tiên.
Diệp Thần cười ha hả gật đầu thừa nhận: “Đúng là nơi đó.”
“Nghe ý tứ chủ công, số man thú đó hẳn là rất nhiều hơn nữa đã thần phục chủ công rồi?” Hai mắt Quách Gia sáng rực mong chờ nhìn chủ công của mình.
“Không tồi, bên trong cánh cửa truyền tống là một hòn đảo nhỏ, trên đảo có rất nhiều bò tót hoang dã, hiện bọn nó đều đã thần phục ta.” Diệp Thần cười tự đắc.
Quách Gia như lâm vào đại hỉ mừng rỡ nói: “Chúc mừng chủ công! Hạ hỉ chủ công! Trọng kỵ binh Luân Hồi chắc chắn bá tuyệt thiên hạ!”