Vừa nghĩ vậy Diệp Thần lập tức động thân rời khỏi đại sảnh sau mấy cái hô hấp đã tới cửa phủ Thành Chủ.
Trước mắt là một tiểu thái giám un sợ nhìn một đàn bò tốt từ phủ Thành Chủ đi ra mà “ hoa dung thất sắc’
Đây là người dưới trướng Trương Nhượng tiểu thái giám Tam Đức Tử......
Diệp Thần vừa nhìn đã nhận ra người này ngay.
Tiểu thái giám Tam Đức Tử thấy Diệp Thần như thấy được đại cứu tinh,gã vội vàng hô lên:
“Bình Bắc tướng quân, mau cứu ta, mau mau cứu ta a!”
“Công công đừng hoảng sợ, chúng nó tuy rằng tính cách hung mãnh hiếu chiến nhưng sẽ không tùy tiện đả thương người." Diệp Thần trong lòng một trận nị oai nhưng trên mặt lại ra vẻ tươi cười nói.
“Sao cơ?” Tuy hắn nói vậy nhưng tiểu thái giám vẫn không thể tin nổi.
“Chúng...... Chúng đều là man thú...... Man thú a, còn là Man Hoang Tê Ngưu......”
Tiểu thái giám nói tới đây đột nhiên phản ứng lại đây một chuyện, Man Hoang Tê Ngưu này gần như đều là liếc qua gã một cái rồi bỏ đi.
Nghĩ đến đây tiểu thái giám cực kì kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thần hỏi hắn:
“Chúng...... Chúng nó đã thần phục Bình Bắc tướng quân rồi?”
“Công công nói không sai, Man Hoang Tê Ngưu đã thần phục ta nên công công chớ có lo lắng.” Diệp Thần lúc này vừa đi đến chỗ tiểu thái giám vừa nói.
Tam Đức Tử nghe đến đó bỗng chỉ tay hoa lan “xinh đẹp cười” vô cùng vui vẻ nói:
“Trời ạ, Diệp tướng quân quả nhiên là mãnh tướng tuyệt thế a khó trách Trương thường hầu thường xuyên khen Diệp tướng quân, nói người như Diệp tướng quân trên đời hiếm có, lại càng khó tìm, cổ kim vô địch có một không hai. Đại tướng quân người chính là bệ hạ cũng phải công nhận.”
Diệp Thần nhanh chóng hiểu ra hàm ý của Tam Đức Tử này.
Y là đang nói giúp cho thái giám Trương Nhượng, cũng là nói với Diệp Thần, Trương Nhượng đã không ít lần nói tốt cho Diệp Thần bằng không sao Lưu Hoành cũng cho rằng Diệp Thần là tuyệt thế mãnh tướng đây.
Biết thì biết nhưng Diệp Thần cũng chẳng để trong lòng, bất quá chỉ là lợi dụng nhau mà thôi Diệp Thần cũng sẽ không ngốc đến mức đi cảm kích Trương Nhượng làm gì.
Đương nhiên hắn vẫn phải trưng ra bộ mặt ta đã hiểu rõ.
Chẳng qua cái kiểu nói chuyện của tên thái giám này làm Diệp Thần nổi một tầng da gà.
Mẹ nó, nói chuyện thì cứ nói bình thường, một hai phải làm cái tay hoa lan chỉ, còn mẹ nó cười như đàn bà......
Diệp Thần có chút khinh bỉ nghĩ xong nỗ lực nén xuống xúc động muốn chém chết tên tiểu thái giám này, ha ha cười nói:
“Ha ha ha, không nghĩ tới Diệp mỗ thế nhưng có thể được khen thưởng từ Trương thường hầu như thế, thật sự là xấu hổ, xấu hổ”
“Ai nha, Diệp tướng quân tuyệt thế mãnh tướng có gì phải thẹn, phải biết rằng bệ hạ nghe được Trương thường hầu khen ngài xong cũng rất tán thưởng đấy.” Tiểu thái giám Tam Đức Tử cười tươi rói, nói nói còn lấy ra cái khăn tay lau lau cái trán.
Diệp Thần nghe đến đó không khỏi cười nói với gã: “Công công, thỉnh vào trong.”
Diệp Thần nói xong liền làm ra động tác mời gã vào phủ Thành Chủ, đồng thời ngầm thả ra chút sát ý với con Man Hoang Tê Ngưu đứng ở cửa.
Cảm nhận được sát ý của Diệp Thần, Man Hoang Tê Ngưu lập tức hoảng sợ dừng lại bước chân hai mắt sợ hãi nhìn hắn.
Tiểu thái giám Tam Đức Tử mới vừa gật đầu một cái liền thấy được bước chân “e dè” của con bò tót.
Nhìn Man Hoang Tê Ngưu kia đột nhiên trừng lớn hai mắt, gã chỉ vừa mới khôi phục sắt mặt bình thường liền “Hồ” một cái lập tức biến trắng bệch vô cùng, vội nhích lại gần Diệp Thần lắp ba lắp bắp:
“Diệp tướng quân, Man Hoang Tê Ngưu này tạp gia thật sự là nhìn thôi cũng sợ. Nếu không, chúng ta đến khách điếm được không?”
Tam Đức Tử nói tới đây đột nhiên nhớ tới cái gì vội vàng bổ sung thêm:
“Diệp tướng quân, tạp gia không có ý coi khinh lời mời của ngài. Diệp tướng quân ngài ngàn vạn không cần ghi hận tạp gia a.”
“Là Diệp mỗ sơ sót, con bò tót hoang này tuy đã thần phục ta rồi nhưng tính cách lại không cách nào sửa được. Nếu bị kinh động rất có thể sẽ bạo khởi thương người, công công ngàn vạn không cần để trong lòng đâu.” Diệp Thần “đột nhiên” ngẩn người rồi sau đó vẻ mặt “áy náy” nói.
Dĩ nhiên là Diệp Thần đang đóng kịch mời tiểu thái giám này đến phủ Thành Chủ, Diệp Thần kỳ thật cũng không có tính toán như vậy.
Bằng không Diệp Thần cũng sẽ không trộm đe dọa con Man Hoang Tê Ngưu kia.
Lý do rất đơn giản.
Trong phủ Thành Chủ có một cái truyền tống trận còn đang hoạt động mãnh liệt, nếu như để tiểu thái giám này biết Trương Nhượng tất nhiên sẽ biết, đến lúc đó Lưu Hoành cũng có khả năng biết.
Rất có thể Lưu Hoành sẽ sinh ra nghi kị với Diệp Thần.
Man thú đứng đầu vùng hoang dã bị thuần hóa thành tọa kỵ dùng để tổ kiến cho trọng kỵ binh, uy lực đó chắc chắn cực kì kinh khủng.
Nếu chỉ có vài con, Lưu Hoành cũng sẽ không để ý. Số lượng quá nhiều, Lưu Hoành khẳng định ngồi không yên.
Mà kết quả chính là kiêng kị Diệp Thần sâu nặng, thậm chí sẽ hạ chỉ muốn Man Hoang Tê Ngưu.
Đây không phải là điều Diệp Thần muốn thấy.
Tiểu thái giám Tam Đức Tử nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, trộm nhìn thoáng qua, một đôi mắt bò tót còn đang trừng trừng nhìn gã, thình lình rùng mình một cái rồi sau đó nhìn về phía Diệp Thần nỗ lực bày ra một gương mặt tươi cười giả lả:
“Chỉ cần Diệp tướng quân không ghi hận tạp gia là tạp gia đã an tâm rồi. Diệp tướng quân, mời.”
“Mời công công trước.” Diệp Thần cười nhẹ đưa tay ra làm động tác mời.
Diệp Thần vừa dứt lời, tiểu thái giám Tam Đức Tử cũng không dám tiếp tục khách sáo nhấc chân bước vào khách điếm.
“Thành thành thật thật xếp hàng ra khỏi thành! Đồ không biết tốt xấu dám dọa tới khách quý của lão tử, nếu không phải các ngươi chỉ có vài con lão tử đã làm thịt ngươi rồi.” Diệp Thần bỗng quay sang quát con bò tội nghiệp nãy giờ vẫn đứng im ngay cửa.
Diệp Thần nói như vậy kỳ thật chính là cố ý nói cho tên thái giám Tam Đức Tử đó nghe.
Mục đích rất rõ ràng, nói cho Tam Đức Tử số lượng Man Hoang Tê Ngưu trong thành Luân Hồi cũng không nhiều.
Cụ thể số lượng bao nhiêu chỉ cần là không chống đối với Trương Nhượng vào lúc này, cứ cho là Trương Nhượng biết chuyện Man Hoang Tê Ngưu cũng sẽ không làm lớn chuyện mà đi điều tra Diệp Thần.
Rốt cuộc, xem ra Diệp Thần trong mắt Trương Nhượng chính là một “thủ hạ” đắc lực hơn nữa còn rất nhiều tác dụng.
Không đáng làm lớn chuyện gã còn phải trông cậy vào Diệp Thần nhiều.
Man Hoang Tê Ngưu đứng ở cửa lúc này mới phát hiện ra sát ý của Diệp Thần mà còn quát nó, trên mặt bò của nó lập tức bày ra biểu tình mờ mịt.
Bất quá mệnh lệnh từ Diệp Thần nó còn có thể nghe hiểu.
Tuy rằng khó hiểu vì sao Diệp Thần có sát ý với nó nhưng mệnh lệnh nó không dám không nghe, ngay sau đó phát ra một tiếng rống kêu thần phục, “Oa......” rồi rời khỏi.
Diệp Thần thấy vậy lông mày không khỏi giương lên rồi sau đó xoay người đuổi theo tiểu thái giám Tam Đức Tử theo sát gã tiến vào.